Chương 106

Hoàng hậu rơi vào hồi ức xưa.

Hình như nàng bế tiểu cô nương đang mơ màng sắp ngủ tới giường của mình, lau đi mồ hôi trên trán con bé, sau đó tay đặt ở…

Đặt ở đâu?

Tóm lại là dịu dàng ru tiểu cô nương ngủ.

Hoàng hậu vô thức nhìn tay mình, nó đang đặt trên da thịt trắng muốt trần trụi của tiểu Đế Cơ.

Hoàng hậu vội rụt tay về như bị bỏng, há miệng thở hổn hển, nàng đã làm gì vậy?

Nàng đã chứng kiến đứa trẻ này lớn lên từng ngày, nó cũng là con dưới danh nghĩa của nàng!

Hoàng hậu giơ bàn tay vừa rụt về lên, run bần bật như bị bệnh.

Đêm qua, tâm trí nàng như bị mê hoặc, tại sao lại làm ra chuyện này cơ chứ?

Nàng che mặt, ngẩng đầu lên để ngăn không cho nước mắt tuôn rơi.

“Nương nương, bệ hạ giá lâm.”

Tiếng nói ngoài cửa bắt đầu cuống lên, vội vã như sắp định tội nàng.

Hoàng hậu nhìn tiểu Đế Cơ rung rung hàng mi sắp tỉnh, rồi lại quay đầu nhìn ra cửa phòng, giật thót một cái, vội vàng kéo chăn lên.

Tiểu Ninh An đáng thương còn chưa tỉnh ngủ đã bị che kín mít, Hoàng hậu lo chăn vẫn quá mỏng, dễ bị nhìn thấy, thế là lại lấy chăn trên giường nhỏ phủ lên hai người.

Tiểu Đế Cơ vừa mở mắt đã bị đậy kín, ngay khi nàng đang định hỏi chuyện gì thì Hoàng hậu che miệng nàng lại.

Bàn tay trắng nõn làm người ta an tâm, Ninh An phập phồng cánh mũi, thở đều đều, nhưng rồi lại hoảng sợ khi nghe thấy tiếng cửa đột nhiên mở .

Tất nhiên nàng biết tình cảnh hiện tại của hai người, dù người vào là ai, một khi bị phát hiện thì sẽ là tai họa chết người với bọn nàng.

“Giờ nào rồi mà Tử Đồng vẫn chưa dậy?

Khó chịu ở đâu à?”

Người bước vào quan tâm nói, thái độ lấy lòng thấy rõ, từ từ đi tới bên Hoàng hậu.

Người đến là ai, không cần đoán cũng biết, tuy nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn không nhịn được run lên.

Nữ hoàng liếc mắt một cái, nàng cũng thấy được.

“Đêm qua trông con bé quá muộn, sáng nay cảm lạnh nên nằm thêm một lát, sao, bệ hạ có chuyện gì quan trọng à?”

Hoàng hậu cố giữ bình tĩnh nhìn Nữ hoàng, nhưng cánh tay giấu trong chăn đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Càng không cần nói tới Ninh An trần truồng nằm bên cạnh, thậm chỉ dù nàng chỉ dùng tay bịt miệng tiểu Đế Cơ nhưng vẫn có thể cảm nhận được tiểu Đế Cơ đang rất lo lắng.

Nữ hoàng chỉ cách bí mật của bọn nàng hai lớp chăn mỏng, có lẽ chỉ cần đổi góc nhìn là có thể phát hiện bất thường.

Nhưng Hoàng hậu nhắc tới Ninh An, Nữ hoàng đa nghi lại mềm lòng.

Ngài lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Hoàng hậu:

“Sao lại đắp cả chăn của giường nhỏ thế, bị ốm cũng không gọi người vào hầu hạ, trẫm vừa hỏi người canh cửa, hỏi ai cũng nói không biết.”

Nhìn Nữ hoàng tới gần, tay còn lại của Hoàng hậu như muốn bấu rách ga giường, nàng không biết nói dối, cũng không biết có bị nhìn thấy không.

Nhưng nàng không dám động đậy, động cái là sẽ bị phát hiện.

Bình luận

Để lại bình luận