Chương 106

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 106

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cảm ơn.”

Khi hắn ngồi sống lưng cũng thẳng tắp, thần sắc quá mức uy nghiêm khó tránh khỏi không làm người khác nghĩ nhiều, ngại vết sẹo trên mặt hắn , cũng nhịn xuống không hỏi nhiều.

Vu Úy nhấp một ngụm trà, dò hỏi, “Hai vị là vợ chồng sao?”

Người đàn ông cười gật đầu, “Đúng vậy.”

Hắn cũng đi cười theo, “Rất có tướng phu thê.”

Người đàn ông nhìn vợ đang ở bên cạnh, khóe mắt ôn nhu cong lên , “Người khác gặp đều nói chúng tôi như vậy , cũng có người nói đời trước chúng tôi chắc chắn cũng là vợ chồng, cho nên mới hợp nhau như vậy , chúng ta hình như chưa từng cãi nhau.”

“Hai người cũng tin tưởng kiếp sau sao?” Vu Úy nâng khóe miệng hỏi.

“Đã có người nói như vậy, chúng tôi cũng liền tự nhiên tin, rốt cuộc trên đời này chuyện hiếm lạ kỳ quái cũng nhiều lắm.”

Cùng hắn hàn huyên vài câu đề tài này, người đàn ông tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ chân đứng dậy, xoay người đi đến vào trong phòng.

Khi trở ra, trên tay cầm theo một khối ngọc bội, đưa cho hắn xem.

“Đây là lần trước khi tôi đi chợ, một vị lão tiên sinh tự xưng là đoán được mệnh đưa cho tôi, nói là thứ này cùng tôi có duyên, nhất định phải để tôi cầm, cho ông ấy tiền ông ấy cũng không lấy.”

Vu Úy tiếp nhận xem, đó là một khối ngọc bội đeo ở eo, phía dưới có tua rua, ngọc tốt thượng đẳng , tự điêu khắc thành một khối hình cánh hoa , thình như là còn một nửa, trung gian có một đường cắt thực rõ ràng biểu hiện còn một nửa ghép lại.

Hắn rũ mắt, nhìn hắn nói, “Là một mặt dây bình thường , ngọc giả mà thôi, chẳng qua cái đồ án này cũng khá xinh đẹp.”

Người phụ nữ bên cạnh thở dài, “Em đã nói mà, lão nhân kia sao có thể cho anh ngọc thật, quả nhiên là không bán được nên tùy tay qua loa lấy lệ cho anh.”

Người đàn ông cười vò đầu, “Xem ra là do tôi nghĩ nhiều.”

Vu Úy ngẩng đầu nói, “Tôi rất thích cái đồ án này , không biết có thể đem mặt dây này bán cho tôi được không? Anh xem bán bao nhiêu thì thích hợp?”

Người đàn ông vội vàng xua tay, “Nếu là đồ vật không đáng giá tiền, anh thích vậy tặng cho anh, cũng là đưa cho người có duyên.”

Hắn nở nụ cười, “Vậy sao, tôi đây liền không khách khí, cảm ơn.”

“Ha ha không cần khách khí.”

Hàn huyên một lát sau, mưa ngoài phòng cũng nhỏ đi không ít, Vu Úy chống chân đứng dậy.

“Vậy hai vị, tôi liền không ở lại làm phiền nữa, chờ lát nữa sợ là mưa lại đổ một trận lớn nữa, sẽ không dễ đi, tôi rời đi.trước ”

“Không hề ở lâu một lát sao?”Người đàn ông hỏi, “Mưa này chắc trong chốc nữa có khả năng sẽ ngừng.”

“Không được.”

Hắn mang lên mũ áo choàng lên, quay đầu gật đầu với bọn họ, “Hai vị bảo trọng.”

Nện bước đi ra ngoài nhanh hơn , trong tay gắt gao nắm chặt ngọc bội, bước chân dồn dập đi về hướng cung điện , trong lòng có chút dự cảm không lành.

Khuynh Thành suy yếu nghiêng đầu hô hấp, nhìn người ngồi đối diện ở mép giường , thanh âm khàn khàn nói, “Tôi đói bụng quá, muốn ăn một chút.”

Khôi Minh rũ đầu, nghe được lời này, trên mặt tức khắc hiện lên vui sướng nhìn cô, “Chị thích ăn cái gì? Chị chờ, tôi đây liền đi làm cho chị, chờ tôi!”

Hắn chưa bao giờ kích động như vậy , vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Không bao lâu, Vu Úy liền vào được, nhìn cô thống khổ che trái tim lại, há to miệng dồn dập thở dốc, quỳ một gối ở mép giường cô, nắm lấy cổ tay của cô, đem ngọc bội đặt ở trong lòng bàn tay cô.

“Ma nữ, đây là vật duy nhất tôi có thể tìm về hy vọng nó có thể giảm bớt thống khổ cho cô.”

Cô giơ ngọc bội trong tay lên, hai mắt mở to , nước mắt trong nháy mắt liền chảy xuống.

“Anh… Từ nơi nào tìm được?”

Đây là ngọc bội cô tự mình làm, một nửa này là thuộc về A Nghĩa, một nửa kia thuộc về cô, đã để vào quan tài hắn, đã sớm không tìm thấy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận