Chương 106

Buổi tối, Mạc Viễn từ tập đoàn trở về.
Một nhà bốn người cùng nhau ăn tối.
Mạc Hựu đã gần ba tuổi, đã có thể tự ăn được rồi.
Chỉ có Mạc Đường Đường là còn phải ăn cháo xay nhuyễn.
Sau khi dùng bữa xong, Giang Khê cùng vú nuôi chia nhau lau mình cho hai đứa trẻ rồi run ngủ.
Lo cho hai con xong, Giang Khê mới có thể trở về phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, một luồng khí lạnh ập vào cơ thể Giang Khê.
Không biết người đàn ông đã về phòng từ khi nào, hắn đang ngồi trên sô pha, trên bàn là chai rượu và một cái ly thủy tinh ͼhân cao.
Thấy Giang Khê đã trở về, Mạc Viễn cong khóe môi, nở nụ cười lạnh lẽo “Lại đây.”
Trái tim cô đập ma͙nh, khắc chế sợ hãi đi tới gần.
Vừa tới nơi, người đàn ông đã kéo lấy tay cô khiên cả người Giang Khê ngã ngồi trên đùi hắn.
Một cánh tay của Mạc Viễn bắt qua ôm lấy đùi, tay còn lại giơ về phía bàn nhỏ, cầm chai rượu lên rót vào ly.
Sau đó lại cầm ly rượu lên đưa tới trước miệng Giangg Khê.
“Em không uống.”
Cô quay đầu tránh đi, nhưng hắn vẫn dí ly rượu vào môi cô.
Đôi mắt trở nên ảm đạm, Giang Khê nhìn thấy ánh mắt của hắn, đành chịu đựng uống một ngụm.
Ý cười lập tức lan tɾong đôi mắt mới vừa giận dữ đó.
Mạc Viễn rút ly rượu về bên mình, ngửa đầu uống cạn phần còn lại.
Sau đó hắn đặt chiếc ly rỗng trơ rlaii bàn, giọng nói mang the0 hươռg cồn truyền vào mũi cô “Nói cho anh biết, tại sao không lập tức từ chối lời giúp đỡ của bạn em?”
Đây mới chính là mục đích của hắn.
Lời giúp đỡ của Trịnh Hợp.
Giúp Giang Khê ly hôn và g͙iành quyền nuôi con.
Trái tim cô run rẩy.
Bọn họ chỉ trao đổi với nhau qua đïện thoại của Trịnh Hợp, làm sao hắn có thể biết được.
Nhìn gương mặt dần dần tái đi của đã sớm bị anh cho người hack.”
“Thế nào, thấy ông xã của em có lợi hại không?”
Làn da của Giang Khê lạnh lẽo, không còn độ ấm.
Cô không ngờ hắn có thể làm tới bước này.
“Trả lời anh, tại sao không lập tức từ chối?”
Giọng nói của hắn thay đổi đột ngột, đang từ vui vẻ trở nên nguy hiểm chết người.
Yết hầu Giang Khê di chuyển, cô há miệng, đầu lưỡi đồng đậy nhưng mãi không phát ra tiếng.
Người đàn ông tiếp tục nói “Em đã im lặng hơn hai phút, Khê Khê, hai phút đó em đã suy nghĩ chuyện gì?”
“Có phải suy nghĩ xem có nên đồng ý hay không?”

Bình luận

Để lại bình luận