Chương 106

“A a…. Sâu quá, ông xã… Sâu quá rồi, ưʍ….. A a a….” Lục Tri Hạ chống lên tủ, bị Tô Cảnh từ phía sau dùng sức đâm, đâm đến nỗi nửa người cô chui vào trong tủ, chỉ lộ ra phần mông ở bên ngoài, bị côn ŧᏂịŧ thô lớn không ngừng cắm rút.
“Tiểu tao hóa, ông xã thao em có sướиɠ không? Hửm?” Tô Cảnh nắm eo cô, vừa nhanh chóng cắm rút, vừa bạch bạch bạch đánh vài cái lên mông cô.
Lục Tri Hạ bị thao đến nỗi ánh mắt mơ màng, thần hồn điên đảo, chỉ theo bản năng thuận theo lời của Tô Cảnh: “A a a, sướиɠ quá, ông xã giỏi quá, biết thao quá… A a…. Thao chết tiểu tao hóa rồi…..”
“Ở nhà mới bị ông xã thao có phải rất vui không?”
“Ưm ư…. Vui.”
“Ngày nào cũng bị ông xã thao có được không?”
“Được…”
Đây là một lần tình ái tự do tự tại nhất của bọn họ, không cần phải dè dặt, không cẩn tìm khắp nơi bên ngoài, bọn họ ở ngay trong nhà của mình, muốn làm gì thì làm đó, làm thoải mái rồi có thể lớn tiếng rêи ɾỉ, tận hứng nói yêu, cảm giác này thật sự làm người ta mê hồn.
Tao huyệt bị căng ra đến cực hạn, thịt non hồng quyến rũ theo sự đâm rút của côn ŧᏂịŧ bị đưa ra vào, ở chỗ giao hợp của hai người, dịch thể bị côn ŧᏂịŧ giã nện bắn ra bốn xung quanh, da^ʍ mị không thôi.
Côn ŧᏂịŧ không ngừng cắm rút, làm kɧoáı ©ảʍ giữa hai chân nhanh chóng tích lũy, sau đó chạy khắp toàn thân, làm người ta dục tiên dục tử.
“Em sắp đến rồi, ông xã, nhanh một chút, ưm ưm ưʍ….” Thể chất của Lục Tri Hạ bây giờ vô cùng mẫn cảm, bị Tô Cảnh thao không bao lâu, tao huyệt đã co rút đến cao trào, cao trào vừa mạnh mẽ vừa kịch liệt, làm cả người Lục Tri Hạ bắt đầu run rẩy.
Sau đó Tô Cảnh không cho cô thời gian nghỉ ngơi, côn ŧᏂịŧ cứng như gậy sắt từ đầu đến cuối đều ra vào thao trong huyệt non của cô, cho dù tao huyệt cô có siết anh thật chặt, anh cũng có thể đâm rút bằng biên độ lớn, tạo ra cao trào lớn hơn cho hai người.
Có điều đợi sau khi Lục Tri Hạ cao trào một lần nữa trong tủ quần áo, Tô Cảnh nói đưa cô trải nghiệm giường cực lớn cho hai người trong phòng ngủ chính.
Phòng quần áo ở đối diện phòng ngủ chính, từ chỗ này trở về phòng chỉ cần mấy bước đi, nhưng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người cũng không nỡ tách ra, Tô Cảnh quay người Lục Tri Hạ lại bế lên, để hai chân cô quấn lấy eo anh, lại cắm côn ŧᏂịŧ của mình vào trong tao bức đỏ tươi, hai người vừa thao huyệt vừa đi vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính rộng rãi xa hoa, giường hai người cực lớn nhìn vô cùng thoải mái, khi Lục Tri Hạ bổ nhào lên giường, cơ thể còn nảy lên, sau đó bị Tô Cảnh ôm lấy, mở chân ra tiếp tục nhanh chóng cắm rút.
“Đơi, đợi một chút, làm ở đây một lúc nữa sẽ làm bẩn ga giường.” Lục Tri Hạ có hơi gấp gáp, tất cả đồ đạc ở đây đều là mới, cô có hơi không nỡ làm bẩn.
Tô Cảnh nghe vậy lại cười, liếʍ liếʍ vành tai cô, khàn giọng nói: “Chính là muốn làm bẩn, không những muốn làm bẩn giường, chúng ta còn phải làm bẩn mỗi một góc trong căn phòng này, bởi vì ở đây là địa bàn của chúng ta.”
Vành mắt Lục Tri Hạ nóng lên, cô giơ tay ôm lấy Tô Cảnh, bao nhiêu lời nói chỉ hóa thành một cái hôn sâu.
Dù sao Tô Cảnh cũng mới hạ sốt, cơ thể không được dũng mạnh như thường ngày, sau một hồi thao làm tốc độ nhanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đã bắn vào trong cơ thể cô.
Xong chuyện, hai người nằm trên giường ôm lấy nhau, ga giường ở một bên đã ướt không thể nằm nữa, chỉ có thể miễn cưỡng chen ở một bên.
Lục Tri Hạ bò lên ngực Tô Cảnh, vươn tay sờ cằm anh, bởi vì bị bệnh chưa cạo râu, lúc này cằm anh sờ rất đâm tay, nhưng cũng rất vui, cô vừa sờ vừa suy nghĩ, sau đó hỏi Tô Cảnh: “Có phải anh rất giận chị em không? Suy cho cùng là chị có lỗi với anh trước.”
Tô Cảnh vuốt ve sống lưng nhẵn bóng của cô, ánh mắt nặng nề nhìn lên trần nhà, im lặng một lúc mới nói: “Anh rất tức giận, lần đầu tiên cô ấy bị ba anh cưỡng bức đã nên nói với anh, chứ không phải giấu anh, hết lần này đến lần khác phát sinh quan hệ với ông ấy.”
Qua một lúc, anh lại nói: “Cũng tại anh, nếu như anh quan tâm đến cô ấy hơn một chút…”
Lục Tri Hạ vươn tay bụm miệng anh lại, không để anh tự kiểm điểm nữa, cô bao che khuyết điểm nói: “Không trách anh, cả câu chuyện anh mới là người vô tội nhất.”
Tô Cảnh nắm tay cô, hôn hôn lên lòng bàn tay, nói: “Anh không vô tội, anh ở trong tình huống không biết chị em nɠɵạı ŧìиɧ còn thích em.”
Lục Tri Hạ phát hiện chủ đề câu chuyện trở nên trầm trọng, cô không thích, thế là chớp chớp mắt cười nói: “Em xinh đẹp đáng yêu như vậy, anh thích em cũng bình thường thôi.”
Tô Cảnh bị cô chọc cười, ôm cô nói: “Đúng, anh thích em, anh yêu em muốn chết, bà xã.”
“Em cũng yêu anh muốn chết, ông xã.”
“Đợi làm xong thủ tục ly hôn với chị em rồi, chúng ta đi đăng ký kết hôn, có được không.”
Lục Tri Hạ chu miệng, không quá vừa ý nói: “Không có cầu hôn lãng mạn mà anh muốn cưới em về nhà, đừng có mơ!”
Bà xã nhỏ tuổi không tốt ở chỗ này, khó dỗ, anh gật gật đầu nói: “Được, nhất định phải cầu hôn, hôm nào chúng ta lại đi lêи đỉиɦ núi một lần, anh bao cả chỗ đó, bố trí nên một hiện trường cầu hôn lãng mạn nhất.”
Lục Tri Hạ cạn lời: “Anh nói ra như vậy thì còn đâu bất ngờ nữa, hừ!”

Bình luận

Để lại bình luận