Chương 106

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 106

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Dấu Ấn Của Chủ Nhân

Sáng sớm, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua rèm cửa sổ, rải những tia sáng vàng nhạt lên sàn nhà gỗ trong căn biệt thự sang trọng. Cô nằm co ro trên chiếc giường rộng lớn, thân thể mệt mỏi sau một đêm dài bị anh “hành hạ”. Những món đồ chơi mà anh đặt trên người cô vẫn còn đó, từ chiếc vòng cổ điện tử đến đai trinh tiết, khiến mỗi cử động của cô đều mang theo cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm khó tả. Hai bầu ngực căng tức vì sữa, dù đã được kích thích từ hôm qua, vẫn không ngừng rỉ ra từng giọt trắng ngần, thấm ướt cả áo ngủ mỏng manh.

Cô khẽ cựa mình, đôi mắt long lanh còn vương chút mệt mỏi nhìn ra cửa sổ. Hôm nay là ngày thứ hai anh đi công tác. Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên trống trải lạ thường, dù có người hầu tấp nập và tiếng cười đùa của hai đứa trẻ vang lên đâu đó trong biệt thự. Cô thở dài, cố gắng ngồi dậy, nhưng chiếc đai trinh tiết lại khiến cô khẽ rên lên vì đau. Thứ kim nhỏ bên trong nó, đúng như anh dự đoán, đã bắt đầu tiêm một lượng thuốc kích dục vào cơ thể cô từ đêm qua. Cảm giác nóng ran, ngứa ngáy nơi hạ thân khiến cô không thể ngồi yên, chỉ muốn cựa quậy để giảm bớt sự khó chịu.

“Chủ nhân… sao anh lại tàn nhẫn thế này…” Cô lẩm bẩm, tay vô thức chạm lên chiếc vòng cổ điện tử. Thứ này, cô biết, không chỉ là vật trang trí mà còn là công cụ để anh kiểm soát cô từ xa. Chỉ cần cô không vâng lời, nó sẽ phóng điện, khiến cơ thể mẫn cảm của cô run lên bần bật. Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng mình, nhưng đâu đó trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa sợ hãi vừa khao khát.

Cô lê bước xuống giường, cố gắng mặc một chiếc váy rộng để che đi những “món quà” anh để lại. Hôm nay, cô phải đưa hai đứa trẻ đến trường, sau đó còn phải đến phòng giáo dưỡng để kích sữa theo lệnh của anh. Mỗi ngày, cô phải sản xuất đủ lượng sữa cho “những đứa trẻ thiếu sữa” mà anh nhắc đến, dù cô vẫn không hiểu rõ ý anh là gì. Chỉ biết rằng, nếu không làm đúng, khi anh trở về, cô sẽ phải chịu những hình phạt còn khủng khiếp hơn.

Trong phòng khách, người hầu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô và bọn trẻ. Hai đứa bé, một trai một gái, đang tíu tít chạy quanh bàn ăn, tranh nhau kể chuyện về buổi học hôm qua. Nhìn chúng, cô khẽ mỉm cười, lòng ấm áp hẳn lên. Dù bị anh trói buộc trong mối quan hệ đầy đau đớn và khoái lạc này, cô vẫn luôn thấy an ủi khi nghĩ đến các con. Chúng là động lực để cô chịu đựng tất cả.

“Con ăn nhanh lên, mẹ đưa đi học kẻo trễ!” Cô dịu dàng nhắc nhở, cố gắng che giấu sự khó chịu trong cơ thể. Nhưng vừa cúi xuống nhặt chiếc thìa rơi dưới đất, chiếc đai trinh tiết lại hoạt động, kim nhỏ đâm nhẹ vào hạt le, tiêm thêm một giọt thuốc kích dục. Cô khẽ cắn môi, tay bám chặt vào mép bàn để giữ thăng bằng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Phu nhân, cô ổn chứ?” Một người hầu lo lắng hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.

“Không sao… chỉ hơi mệt thôi.” Cô gượng cười, nhanh chóng đứng thẳng dậy, cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng trong lòng, cô chỉ muốn hét lên để trút bỏ cảm giác bức bối đang thiêu đốt cơ thể.

Sau khi đưa bọn trẻ đến trường, cô trở về biệt thự và được người hầu dẫn thẳng đến phòng giáo dưỡng. Căn phòng này, với những thiết bị kim loại lạnh lẽo và ánh sáng trắng toát, luôn khiến cô rùng mình mỗi khi bước vào. Một người hầu trung thành của anh đứng sẵn đó, tay cầm một chiếc khay đựng các dụng cụ quen thuộc: ống tiêm, thanh kim loại, và cả một chiếc máy kích điện nhỏ.

“Phu nhân, thiếu gia đã dặn phải kích sữa đúng giờ. Mời cô lên bàn.” Giọng người hầu đều đều, không mang chút cảm xúc, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ thông cảm.

Cô gật đầu, chậm rãi cởi bỏ váy áo, để lộ chiếc áo ngực kim loại và đai trinh tiết. Cô leo lên bàn phẫu thuật, hai tay và chân bị khóa chặt lại. Người hầu cẩn thận kiểm tra các thiết bị trên người cô, đảm bảo mọi thứ đều hoạt động đúng như lệnh của anh.

“Ư… bắt đầu đi…” Cô nhắm mắt, cố gắng chuẩn bị tinh thần. Nhưng khi dòng điện từ máy kích điện chạy qua hai đầu kim loại trong ngực, cô không kìm được mà bật ra tiếng rên đau đớn. Dòng điện ngắt quãng, lúc mạnh lúc yếu, khiến cơ thể cô giật nảy từng đợt. Sữa bắt đầu rỉ ra, từng giọt trắng đục chảy vào ống dẫn được chuẩn bị sẵn. Nhưng cùng với đó, cảm giác khoái cảm mãnh liệt từ thuốc kích dục cũng trỗi dậy, khiến cô không thể kiểm soát được cơ thể mình.

“Ưm… không… chủ nhân… ư…” Cô vô thức gọi tên anh, đầu óc mụ mị vì sự kết hợp giữa đau đớn và khoái lạc. Người hầu im lặng, chỉ tập trung làm nhiệm vụ, nhưng cô biết họ cũng đang đỏ mặt vì những âm thanh phát ra từ miệng cô.

Sau gần một tiếng, quá trình kích sữa hoàn tất. Cô nằm trên bàn, thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Người hầu tháo khóa, giúp cô ngồi dậy, nhưng cô gần như không còn sức để đứng. Chiếc đai trinh tiết vẫn không ngừng hành hạ cô, kim nhỏ lại tiêm thêm một liều thuốc, khiến hạ thân cô co bóp dữ dội, dâm dịch chảy ra thấm ướt cả bàn phẫu thuật.

“Phu nhân, thiếu gia dặn tối nay cô phải gọi video cho ngài. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.” Người hầu nhắc nhở trước khi rời đi, để lại cô trong căn phòng lạnh lẽo.

Buổi tối, sau khi cho bọn trẻ đi ngủ, cô trở về phòng riêng, ngồi trước màn hình laptop. Chiếc vòng cổ điện tử trên cổ khẽ rung lên, như nhắc nhở cô về nhiệm vụ phải làm. Cô hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cảm giác xấu hổ và gọi video cho anh.

Màn hình sáng lên, gương mặt anh hiện ra, lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Anh đang ngồi trong một căn phòng xa hoa, có lẽ là khách sạn ở Anh Quốc. Ánh mắt anh sắc lạnh, quét qua cơ thể cô qua màn hình, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.

“Chó cái, hôm nay ngoan chứ?” Giọng anh trầm thấp, mang theo chút mỉa mai.

“Dạ… em ngoan ạ, chủ nhân…” Cô cúi đầu, giọng run run. Nhưng ngay khi vừa nói xong, chiếc vòng cổ bất ngờ phóng điện, khiến cô giật nảy người, bật ra một tiếng rên khe khẽ.

“Ư… chủ nhân… em…” Cô cố gắng giải thích, nhưng ánh mắt anh qua màn hình lại càng thêm lạnh lẽo.

“Ngươi dám nói dối? Người hầu báo cáo ngươi sáng nay đã không ăn đủ bữa. Muốn ta phạt ngay bây giờ không?” Anh nhướn mày, tay cầm một chiếc điều khiển từ xa, rõ ràng là thiết bị điều khiển vòng cổ và đai trinh tiết.

“Không… em xin lỗi… chủ nhân, em sẽ ăn đủ, sẽ ngoan…” Cô hoảng hốt, nước mắt lăn dài trên má. Cảm giác đau đớn từ vòng cổ và khoái cảm từ đai trinh tiết khiến cô gần như không thể suy nghĩ rõ ràng.

“Thoát y. Ngay bây giờ.” Anh ra lệnh, giọng không cho phép phản kháng.

Cô run rẩy làm theo, cởi bỏ từng lớp áo, để lộ cơ thể trần trụi với những món đồ chơi anh cài đặt. Anh quan sát cô qua màn hình, khóe môi khẽ cong lên, rõ ràng hài lòng với hình ảnh trước mắt.

“Tốt. Bây giờ, tự làm đi. Ta muốn thấy ngươi lên đỉnh trước mặt ta.” Anh nói, giọng đầy quyền uy.

Cô cắn môi, tay run run chạm xuống hạ thân, nơi chiếc đai trinh tiết vẫn đang không ngừng kích thích cô. Dưới ánh mắt sắc lạnh của anh, cô bắt đầu chuyển động, tiếng rên ức chế vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Mỗi cử động của cô đều như một màn trình diễn dành riêng cho anh, vừa đau đớn vừa mê hoặc.

“Ư… chủ nhân… em… ưm…” Cô ngửa đầu, cơ thể run lên khi đạt đến cao trào, dâm dịch chảy ra ướt cả ghế. Nhưng anh vẫn chưa hài lòng, tiếp tục ra lệnh cô lặp lại, lần này với cường độ mạnh hơn.

“Chó cái, ngươi thuộc về ta. Đừng bao giờ quên điều đó.” Anh nói, giọng trầm như khắc sâu vào tâm trí cô.

Cô gật đầu, nước mắt lăn dài, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Dù đau đớn, dù nhục nhã, cô không thể phủ nhận rằng cơ thể mình đã quen thuộc với sự kiểm soát của anh, thậm chí còn khao khát nó.

Cuộc gọi kết thúc, cô nằm vật ra giường, thở hổn hển. Chiếc vòng cổ lại rung lên, như một lời nhắc nhở rằng anh vẫn đang dõi theo cô, dù cách xa hàng ngàn cây số. Cô nhắm mắt, lẩm bẩm: “Chủ nhân… em sẽ ngoan… chỉ cần anh trở về…”

Bình luận

Để lại bình luận