Chương 106

Một năm sau, tại thị trấn nhỏ BOJUNA của Pháp.
Bùi Gia Án dựng xe đạp trong sân, cởi dây ruy băng, đặt mũ rơm vào giỏ xe. Hôm nay nắng gắt, cả quãng đường về nhà cô toát mồ hôi.
Vừa mở cửa, cô đã rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Hứa Minh Trạch xoa nắn bầu ngực cô qua lớp áo hai dây, giọng khàn hỏi: “Sao hôm nay về muộn thế?”
“Ăn tối với Joey.” Cô tựa vào cửa, một bên dây áo đã bị anh kéo xuống, trượt trên cánh tay. Cô mỉm cười đẩy anh ra: “Người đầy mồ hôi, đừng nghịch.”
“Em đi tắm trước.”
“Cùng nhau đi.”
Cách thị trấn BOJUNA 20 km, có một căn biệt thự nhỏ màu xanh bạc hà. Chủ cũ là tình nhân của một thương gia giàu có nào đó. Sau khi chia tay với người tình, căn nhà bị bán đi, nửa năm trước đã được Hứa Minh Trạch mua lại.
Trước đây, nơi này cũng được coi là một điểm tham quan của thị trấn. Bọn trẻ thích chơi đùa trên bãi cỏ rộng trước nhà. Từ khi biệt thự đổi chủ, thay bằng ba gương mặt xa lạ, chúng ít khi đến nữa.
Trong vòng bán kính mười mấy km chỉ có mỗi căn nhà này, đúng nghĩa là “Trước không thôn sau không tiệm”. Vì vậy, mỗi ngày Bùi Gia Án đều phải đạp xe đến thị trấn. Cô làm việc tại một quán cà phê.
Chiều tối, ánh hoàng hôn trải dài trên bãi cỏ rộng trước nhà. Bùi Gia Án đặt bữa tối lên bàn gỗ, mở một chai bia. Cỏ dưới chân mới được cắt tỉa chưa lâu, đi chân trần trên đó rất thoải mái. Cô vừa ngân nga một bài hát, vừa uống bia.
Hai người dùng bữa tối cho đến khi tia nắng cuối cùng trên bầu trời biến mất, đèn trong sân bật sáng.
Cơm nước xong, Bùi Gia Án nằm trên chiếc võng ngoài sân, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, thật hùng vĩ. Bỗng nhiên, cô bật cười khi cảm thấy mắt cá chân mình bị ai đó nắm lấy. Hứa Minh Trạch ôm cô từ phía sau, đặt một nụ hôn lên hõm cổ cô.
“Đừng nghịch, ngã bây giờ!”
Cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo hai dây lụa và quần short. Tay anh luồn từ phía sau qua nách cô, chạm vào bầu ngực mềm mại, mân mê đầu ngực qua lớp vải mỏng.
Bùi Gia Án tựa vào người anh, cười khúc khích, cố gắng ngăn bàn tay anh lại.
“Anh chỉ muốn sờ một chút thôi,” giọng anh khàn khàn, “Mấy ngày rồi chưa làm…”
Một tuần đèn đỏ của cô đã khiến anh phải kiềm chế khá nhiều.
Cô buông tay ra, mặc cho anh luồn tay vào trong áo.
“Ưm…” Mới chỉ vài ngày không gần gũi, ngực cô vừa bị anh xoa nắn đã cảm thấy rạo rực.
Hứa Minh Trạch kéo hai dây áo xuống, chiếc áo hai dây mềm mại trượt xuống theo cơ thể, để lộ phần thân trên trần trụi. Một bên ngực bị anh nắm lấy, bên còn lại phơi bày trong không khí.
“Ưm…” Dái tai bị anh ngậm lấy, Bùi Gia Án vòng tay qua cổ anh, rên rỉ.
Đột nhiên có tiếng xe ô tô vọng lại, không lâu sau, đèn gara sáng lên.
Hứa Minh Trạch bế thốc cô đặt lên chiếc ghế sofa gần đó, cởi quần cô ra, dang rộng hai chân cô và quỳ xuống sofa để liếm cho cô.
“Ô…” Bùi Gia Án xoa nắn ngực mình, hai chân kẹp chặt lấy đầu anh, mắt lim dim nhìn về phía cổng. Cánh cổng mở ra, một người đàn ông mặc vest, tay cầm chìa khóa xe bước vào.
“Chồng ơi,” cô gọi khẽ.
Trình Chuẩn bước lại gần, vòng ra sau lưng cô, cúi xuống hôn lên môi cô.
“Ưm…” Lưỡi Hứa Minh Trạch luồn vào trong âm hộ, chọc vào thành huyệt, khiến cô run lên từng cơn, mải mê mút mát lưỡi Trình Chuẩn.
“Phun hết lên mặt anh rồi,” giọng người đàn ông trầm thấp, anh đưa tay lau mặt. Mấy ngày không làm, cô dường như dễ dàng đạt cực khoái hơn.
“A… vào đi,” Bùi Gia Án ưỡn ngực, chủ động đưa hai bầu vú vào tay Trình Chuẩn, đồng thời dang rộng hai chân.
Hứa Minh Trạch lấy ra dương vật đã cương cứng, quy đầu chạm vào cửa huyệt, thấy nơi đó của cô co thắt liên tục vì ham muốn, anh liền nảy ra ý muốn trêu chọc cô một chút.
“Vào đi mà,” cô rên rỉ, đầu ngực bị Trình Chuẩn mút mạnh, khiến cô hét lên thất thanh, “Ưm… mạnh nữa đi!”
Âm hộ không ngừng tiết ra nước, làm ướt quy đầu. Đôi mắt cô long lanh, nhìn anh rên rỉ không ngừng.
Hứa Minh Trạch giữ chặt dương vật, hông thúc mạnh một cái, “Phập” một tiếng, đâm sâu vào trong.
“Ha… ưm…” Đôi môi hé mở không thể phát ra tiếng vì bị một dương vật khác chặn lại.
Đêm đã khuya, Bùi Gia Án bị đặt ở nhiều tư thế khác nhau để hai người đàn ông thay phiên nhau giao hoan. Họ kẹp cô ở giữa, dương vật to dài lấp đầy hai lỗ nhỏ đói khát.
Cơ thể cô nhớp nháp, tinh dịch và sữa hòa lẫn vào nhau. Cuộc mây mưa hỗn loạn vẫn tiếp diễn, có lẽ lại là một đêm không ngủ.
Thế giới của ba người, không ai quấy rầy, như vậy là vừa đủ.
【Hết chính văn】

Bình luận

Để lại bình luận