Chương 1069

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1069

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tây Lăng Vi ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tư Không Ngự, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, nói ra một từ “Được.”, rồi mau chóng xoay người chạy vào phòng ngủ.
Nhìn bóng dáng Tây Lăng Vi biến mất ở bên trong cửa điện, đột nhiên suy nghĩ của Tư Không Ngự xoay chuyển ngàn lần, anh thủ thân hơn 30 năm, hôm nay muốn cho đi, đủ loại trước kia, đều có vẻ không chân thật giống như giấc mơ.
Quay đầu nhìn bầu trời tối đen điểm đầy sao, anh nhẹ nhàng cười, Lãnh Nhược Băng từng nói, hy vọng nhìn thấy anh và Tây Lăng Vi hạnh phúc, được rồi, anh sẽ hạnh phúc.
Lúc Tư Không Ngự đi vào phòng ngủ trên lầu hai, Tây Lăng Vi đã pha xong nước tắm, còn thân mật chuẩn bị xong áo ngủ sạch sẽ: “Nước đã pha xong rồi, anh đi tắm đi.” Một câu nói bình thường, mặt cô cũng đã đỏ như quả cà chua chín.
“Được.” Tư Không Ngự nhận lấy áo ngủ, rồi bước vào phòng tắm.
Nhìn người đàn ông mình yêu thương từ nhỏ, đi vào trong phòng của mình, đang dùng phòng tắm của mình để tắm rửa, Tây Lăng Vi cảm thấy hạnh phúc giống như đang bay lên vậy. Ngẩn ngơ thẹn thùng một lát, nhanh chóng chạy đến một phòng tắm khác tắm rửa, sau đó trong thời gian ngắn nhất sửa sang lại bản thân xong xuôi thì trở lại phòng ngủ chuẩn bị xong khăn lông chờ anh.
Lúc Tư Không Ngự ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc ướt nhem, đã thay áo ngủ, đang cầm khăn lông đứng ở cửa phòng tắm chờ anh.
“Em lau tóc giúp anh.” Tây Lăng Vi cười giống như một bông hoa mùa xuân thẹn thùng và nở rộ.
Cô hầu hạ chu đáo như thế, Tư Không Ngự có hơi ngượng ngùng, thẹn thùng cười một chút, ngoan ngoãn ngồi trên giường, hưởng thụ sự chăm sóc của cô.
Tây Lăng Vi giống như đang bê một báu vật quý hiếm, rất cẩn thận lau tóc cho anh, trong ánh mắt dịu dàng nồng đậm đến nỗi không tan được. Cô biết người đàn ông này trong lòng rất đau khổ, cô không có yêu cầu gì, chỉ muốn dùng sự dịu dàng của mình sưởi ấm và hòa tan anh.
Tư Không Ngự cảm nhận được sự dịu dàng của cô, tay cô nhẹ nhàng như gió, thổi xanh những ký ức khô héo của anh. Sự chăm sóc như vậy, anh đã từng nhận được từ chỗ của mẹ.
Lau khô tóc, Tây Lăng Vi nhẹ nhàng ôm chặt Tư Không Ngự từ phía sau, chủ động khẽ hôn gương mặt của anh: “Tư Không Ngự, em yêu anh, rất yêu rất yêu.”
Đúng vậy, cô yêu anh, sẵn lòng từ bỏ danh dự. Anh không chịu chủ động thì cô chủ động.
Giống như một giọt nước nước sôi nhỏ lên tảng băng, trái tim Tư Không Ngự hòa tan ra một gợn sóng, anh cười rồi cầm tay Tây Lăng Vi, kéo cô ra phía trước mình: “Chuyện này, nên để đàn ông chủ động.” Dù có mạnh mẽ như thép tôi luyện trăm năm cũng không chịu được sự mềm mại của những ngón tay.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô là một người phụ nữ tốt, trong đêm xuân này, cô dùng sự nhiệt tình đặc biệt, mang đến cho anh rất nhiều cảm nhận dịu dàng.
Đêm xuân này, anh rất hạnh phúc.
Đều nói là người yêu nhau mới là sự kết hợp hoàn mỹ nhất, tuy rằng anh không yêu cô nhưng anh sẽ trân trọng cô, kết hợp như vậy cũng rất tốt.
Một đêm này, anh đã hiểu rõ mùi vị đặc biệt của cuộc sống này. Loại mùi vị này, làm anh lưu luyến không thôi, cảm giác chìm vào mùi hương dịu dàng, lại không muốn tỉnh lại. Cho nên ngày hôm sau, khi mặt trời đã leo lên song cửa sổ, anh còn chưa mở mắt ra.
Lần đầu tiên trong đời, anh dậy trễ.
Lúc này anh còn không biết, Thương Lang đã tự ý chuyển toàn bộ đồ đạc ở phòng ngủ ban đầu của anh vào phòng ngủ của Tây Lăng Vi. Lúc này Thương Lang đang cùng với Arthur và Lâm Mạn

Như đứng ở bãi cỏ ngoài phòng ngủ, cười trông thỏa mãn như hoa mộc miên.
Arthur: “Ngài Thương Lang, cuối cùng chưởng giáo cũng đi vào một mùa xuân khác.”
Thương Lang cười thích thú: “Ừm, cuối cùng không còn muốn sống muốn chết vì Lãnh Nhược Băng nữa, việc này phải cảm ơn Vi công chúa, cô ấy thật là một người phụ nữ vĩ lớn.” Cô ấy dùng sự cố chấp và dịu dàng, làm tan chảy một người đàn ông cô đơn mà còn cố chấp vì yêu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận