Chương 107

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 107

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ngài không cần biết.” Vu Úy gian nan nâng khóe miệng, hắn cười không nổi, lại muốn căng da đầu cười nhìn cô.

“Nếu ngài kiên trì không nổi nữa, liền rời đi đi, mang theo ngọc bội rời đi, có thể làm trong lòng ngài dễ chịu chút hay không ?”

Cô khóc đến kỳ cục, nước mắt chảy đầy ướt gối, đem ngọc bội đặt ở trước ngực lớn tiếng khụt khịt .

Đây là người duy nhất cả đời cô yêu, cho cô đồ vật hứa hẹn, may mắn cả đời này chỉ có thể yêu hắn, cho dù không có kiếp sau, cô cũng cảm thấy đủ rồi.

“Cảm ơn… Cảm ơn.”

Nhắm mắt lại, nước mắt từ hốc mắt nghiêng nghiêng lăn xuống , ngọc bội trong tay lạnh lẽo, cô vuốt ve hoa văn trên mặt , là cô một đao một đao điêu khắc ra cánh hoa, khi đó trước cửa nở rộ hoa hồng đổ khắp nơi, mang theo mùi hương say tình.

Trong viện có cái bàn đá, cô luôn ngồi ở chỗ kia nhìn ra cửa, hy vọng hắn mỗi ngày có thể trở về, nhàn tới mức không có việc gì nên đã điêu khắc ngọc bội, một đôi thành đôi, ngọc bôi điêu khắc cánh hoa ghép lại sẽ thành một đôi hoa ở cạnh nhau.

Ngày ấy điêu khắc hoàn thành, cô hưng phấn chờ đợi hắn trở về, đem hai phần ngọc bội giơ lên ở không trung chạy như bay về phía hắn, tóc đẹp cùng làn váy lay động , đầu gục vào trong lòng ngực hắn.

“A Nghĩa, chàng xem chàng xem, ngọc bội đẹp hay không !”

“Tiểu Khuynh tay cũng thật khéo, ngọc bội đẹp như vậy , muốn tặng cho ta sao?”

“Ừm! Tặng cho chàng a, như vậy chúng ta chính là một đôi, kiếp sau cho dù chàng không nhận ra ta, ta cũng có thể cầm ngọc bội đi tìm chàng, nhất định phải nhận được ta , ta sẽ vẫn luôn, vẫn luôn vẫn luôn chờ .”

Nam nhân ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô, một bên khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền, sủng nịch ôm bả vai gầy yếu nàng đồng ý.

“Được, ta cũng sẽ vẫn luôn chờ TIểu Khuynh, vẫn luôn vẫn luôn.”

Vu Úy ghé vào mép giường, bả vai run rẩy nức nở, che mặt lại , nước mắt không cách nào ức chế được , từ khe hở ngón tay chảy xuống .

Người nằm trên giường nhắm mắt lại, ngủ rất yên bình, đôi tay gắt gao che lại ngọc bội đặt ở ngực, tóc dài từ bên gối lõa xõa rơi xuống, một giọt nước mắt lạnh lẽo cuối cùng chảy qua ở trên má, thấm vào gối đầu.

Khôi Minh đẩy cửa ra, khay trong tay phịch một tiếng rơi trên mặt đất, ngốc nghếch mà nhìn, sau đó chậm rãi trừng lớn hai mắt, bước từng bước đi về phía cô.

“Khuynh Thành…”

Tay hắn run rẩy đẩy bả vai cô, “Khuynh Thành… Tỉnh tỉnh, ăn cơm… Khuynh Thành?”

Thấy được cô thật sự không có một chút động tĩnh, nước mắt trong phút chốc liền chảy xuống, hắn lớn tiếng gầm lên tên cô, không ai đáp lại hắn.

“Khuynh Thành!”

“Tỉnh tỉnh a Khuynh Thành, Khuynh Thành! Tôi nói chị tỉnh lại có nghe được không!”

“Ô… Khuynh Thành, chị ……..chị, chị ..chị!” Hắn tuyệt vọng loạng choạng lay động thân thể của cô, thậm chí cảm thấy cô nhất định sẽ tỉnh.

Lay động mãnh liệt như vậy, cũng không có thể đem ngọc bội trong tay cô lung lay rớt xuống, cô nghiêng đầu, không có một tia sức sống, đôi tay từ ngực buông xuống, tử vong đem cô hoàn toàn cướp đoạt.

Khôi Minh rốt cuộc cũng ý thức được đây là sự thật, cô đã chết rồi, vốn dĩ người có thể vĩnh sinh bởi vì hắnmà đã chết đi.

Đột nhiên, hắn lôi kéo áo choàng Vu Úy,móc ra súng lục từ bên hông hắn , lên đạn nhắm ngaytrái tim mình ấn đi xuống, mặt xám như tro tàn, không có một tia do dự.

Phanh.

“Thiếu chủ!”

Vu Úy đỏ mắt kinh hoảng thất thố, chỉ thấy hắn trừng lớn mắt, trái tim bị xé rách nóng bỏng thống khổ cũng không có diễn tả được nổi tuyệt vọng của hắn, như mất chống đỡ mà hung hăng quỳ gối trên mặt đất.

Súng dính đầy máu rơi xuống, hắn che lại ngực, đang chảy, máu tràn ra đau đớn làm hắn chảy mồ hôi đầy đầu, liền tục thở dốc, gân xanh chậm rãi hiện ra toàn bộ làn da, nhìn thân thể lạnh băng trên giường , tiếng khóc nghẹn ngào, tê tâm phế liệt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận