Chương 107

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 107

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Môi hắn khô ráo nuốt nuốt xuống một ngụm nước miếng, đang chuẩn bị nói nữa, cô đột nhiên mở miệng.

“Cậu nói đủ rồi phải không! Chân tôi cũng là do cậu ta dùng gậy gộc đánh gãy xương! Miệng vết thương không ở trên người của cậu đau, nên cậu liền tùy tiện nói bậy phải không? Các người một người so với một người càng ghê tởm hơn, cút ra ngoài cho tôi!”

Ngô Đoạn sửng sốt.

Khó có thể tin.

“Gì?”

“Tôi nói cậu cút a!”

Mắt thấy gối đầu sắp ném vào mặt hắn , Ngô Đoạn vội vàng nói xin lỗi rồi đóng cửa lại, vội vàng chạy tới phòng bếp, nhìn hắn ngồi ở trên xe lăn ,khuôn mặt đang trầm xuống .

“Cô ấy nói thế nào? Vẫn không chịu ăn cơm?”

“Liễu ca! Sao anh không nói cho tôi biết ,chân chị dâu là do anh đánh gãy!”

Hắn ngẩng đầu, “Có vấn đề?”

“Anh anh anh…… Anh còn hỏi em có vấn đề?” Hắn vội đến muốn khóc lên, chân liều mạng dậm mạnh trên mặt đất , chân tay luống cuống nói.

“Em sống đến bây giờ cũng chưa làm ai thảm được như vậy! Nếu là em, em cũng không có khả năng tha thứ cho anh, người nào cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy a, anh cầm gậy gộc đem chân cô ấy đánh gãy, nếu là em, không đem anh cũng biến thành tàn phế như mình thì cảm thấy mình quá thiện lương!”

Liễu Dục nhăn mày chỉ vào hắn, “Chú không phải lúc trước còn nói giúp tôi sao! Biện pháp đều là chú đưa ra, chú nói nếu mặc kệ anh em thì liền mổ bụng tự sát!”

Ngô Đoạn phẫn nộ đến nhe răng nhếch miệng, lấy dao phay một bên , hướng trên bụng chính mình khoa tay múa chân hai lần.

“Em em, em đây liền mổ bụng tự sát a!”

Bang— một tiếng đem dao phay đặt lại trên thớt thượng, “Sống chết của anh em phải mặc kệ rồi, em đi trước đây, Liễu ca chính anh tự nhìn làm đi, chị dâu cũng không phải Bồ Tát, em cũng vậy!”

Nói xong hắn liền nổi giận đùng đùng rời đi, Liễu Dục nhắm mắt lại .hít sâu một hơi.

Trấn định lại cảm xúc , đẩy xe lăn hướng về phòng ngủ, mở cửa, nhặt gối đầu trên mặt đất lên , đặt ở trên đùi.

“Em không ăn cơm tôi làm , vậy em muốn ăn cái gì? Tôi gọi cơm là được rồi, chân thật vất vả mới có cơ hội bình phục trở lại, hiện tại muốn đói chết chính mình, hay cố ý muốn chọc tôi không vui?”

Hắn đem gối đầu đặt ở một bên, xốc lên chăn,nhìn cô bỗng nhiên mở hai mắt sắc bén trợn tròn nhìn hắn.
“Muốn đánh tôi sao?”

Liễu Dục cầm cánh tay tinh tế mềm yếu của cô, “Muốn đánh liền đánh, đánh một lần ăn cơm một lần , dù sao hiện tại chân tôi cũng đang bị thương ,tôi cũng không có biện pháp động thủ với em,cho dù em đánh tôi, tôi cũng không có biện pháp thao em.”

Miệng cô căng chặt , ánh mắt hung ác hận không thể đem hắn giết chết.

“Ô uế tay!”

Bang.

Liễu Dục đột nhiên nhắm mắt lại,một cái tát thanh thúy vang lên, nội tâm khuất nhục dần dần mãnh liệt dâng lên.
“Em không phải vừa rồi còn nói là ô uế tay!” Hắn không nhịn xuống trực tiếp rống lên.

Khóe miệng Vệ Duy Nhất ương ngạnh cong lên , “Không phải cậu nói một, tát một cái sẽ ăn một lần cơm sao? Tôi muốn ăn cơm a.”

“……”
Ở phòng khách lầu một một nam sinh đang trần trụi thân trên quỳ gối, đôi tay bị buộc ở sau lưng, roi không ngừng hướng trên lưng hắn mà quất đánh, từng vết roi đánh xuống đều tạo ra vết máu chói mắt , màu đỏ của máu tươi đan xen khắp nơi ở trên lưng, mỗi một roi rơi xuống, hắn đều phát ra thanh âm kêu rên thống khổ .

Mặt côn bằng thủy tinh khi đặt chén trà lên sẽ phát ra thanh âm thanh thúy, người ngồi trên sô pha trước mặt buông chén trà, cúi đầu nhìn , trên trán hắn đều là mồ hôi, trơ mắt nhìn từng giọt từng giọt . Nhỏ giọt rơi trên mặt thảm.

Roi xẹt qua không khí đánh vào trên lưng hắn, lả tả, không ngừng xé rách ra thịt tạo thành vết máu.

“Ngừng đi.”

Liễu Quý Xuyên phát ra mệnh lệnh, người nọ mới thu hồi roi, đứng thẳng ở một bên.

Bình luận

Để lại bình luận