Chương 107

: Sự Xuất Hiện Bất Ngờ
Đêm đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ nhạt len qua khe cửa sổ, chiếu lên sàn gỗ trong phòng Phó Ninh Dung. Nàng ngồi bên án thư, ngón tay lướt qua mảnh giấy cũ tìm thấy ở Đại Lý tự, tâm trí vẫn rối bời sau những manh mối về Lưu Sung và Tạ Hạc Di. Lá thư của Tạ Du, với những dòng chữ chân thành nhưng đầy đau đớn, nằm lặng lẽ bên cạnh, như một lời nhắc nhở rằng nàng không thể mãi trốn tránh hắn. Nàng nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh đôi mắt phượng sắc bén của hắn, nhưng càng cố, ký ức về những cái chạm, những lời thì thầm của hắn lại càng rõ nét.
Một tiếng động khẽ vang lên từ cửa sổ, nhẹ như tiếng lá xào xạc, nhưng đủ khiến Phó Ninh Dung giật mình. Nàng quay lại, tay bất giác nắm chặt cây trâm ngọc trên bàn, sẵn sàng tự vệ. Cửa sổ từ từ mở ra, và một bóng dáng cao lớn, vận áo choàng đen, nhẹ nhàng đáp xuống sàn. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm và đường nét cương nghị. Tạ Du—người nàng vừa muốn gặp lại vừa sợ đối diện.
“Ngươi…” Phó Ninh Dung đứng bật dậy, giọng run run, không rõ là giận dữ hay bối rối. “Thái Tử điện hạ, ngài vào đây bằng cách nào? Lại còn vào lúc này?”
Tạ Du không trả lời ngay. Hắn bước tới gần, mỗi bước chân đều mang theo sự tự tin và kiên định, nhưng ánh mắt hắn lại chứa đựng một nỗi đau khó che giấu. “Ta không thể chờ thêm được nữa, Ninh Dung,” hắn nói, giọng trầm khàn, như thể mỗi từ đều được vắt ra từ trái tim. “Ta không làm chuyện đó. Ta không lừa nàng, không đánh thuốc mê nàng, không làm tổn thương nàng.”
Phó Ninh Dung lùi lại một bước, lưng chạm vào án thư. Nàng muốn tin hắn, muốn để những lời nói ấy xoa dịu vết thương trong lòng, nhưng ký ức về đêm ở tửu lâu vẫn như lưỡi dao sắc nhọn. “Ngài nói không làm, nhưng ngài ở đó, Tạ Du,” nàng đáp, giọng lạnh lùng để che giấu sự dao động. “Ta đã thấy ngài. Làm sao ta có thể tin ngài?”
Tạ Du dừng lại, cách nàng chỉ vài bước. Hắn nhìn nàng, ánh mắt chân thành đến mức khiến nàng cảm thấy ngạt thở. “Ta ở đó vì ta biết nàng gặp nguy hiểm,” hắn nói, giọng thấp dần, như thể đang cố kìm nén cơn giận với chính mình. “Ta nhận được tin Tạ Hạc Di sai người bắt nàng. Khi ta đến, nàng đã bị đánh thuốc mê. Ta chỉ muốn đưa nàng ra khỏi đó, nhưng…” Hắn nắm chặt tay, giọng lạc đi. “Ta không ngờ nàng sẽ nghĩ ta là kẻ chủ mưu.”
Phó Ninh Dung cắn môi, tim đập mạnh. Nàng muốn phản bác, muốn nói rằng tất cả chỉ là lời biện minh, nhưng ánh mắt hắn—đầy đau đớn và chân thành—khiến nàng do dự. Nàng nhớ đến mảnh giấy tìm thấy ở Đại Lý tự, những dòng chữ ám chỉ Tạ Hạc Di và Lưu Sung. Liệu Tạ Du thực sự nói thật?
Trước khi nàng kịp mở miệng, Tạ Du bất ngờ tiến tới, nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể hắn bao lấy nàng, mạnh mẽ nhưng dịu dàng, như muốn xua tan mọi khoảng cách. “Ninh Dung, hãy nhìn ta,” hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả lên má nàng. “Ta có thể lừa cả thiên hạ, nhưng với nàng, ta chưa bao giờ nói dối.”
Nàng ngẩng lên, đối diện với đôi mắt hắn, và trong khoảnh khắc đó, mọi phòng tuyến trong lòng nàng như sụp đổ. Hắn cúi xuống, môi chạm vào môi nàng, nụ hôn sâu đậm và mãnh liệt, mang theo cả sự tuyệt vọng lẫn khát khao. Phó Ninh Dung bất giác đáp lại, tay nàng bám vào áo hắn, nhưng lý trí nhanh chóng kéo nàng về. Nàng đẩy hắn ra, thở hổn hển, ánh mắt vẫn còn rối loạn. “Đừng, Tạ Du. Ta… ta chưa thể tin ngài hoàn toàn.”
Tạ Du không ép buộc. Hắn lùi lại, nhưng tay vẫn nắm lấy tay nàng, như sợ nàng sẽ biến mất. “Ta biết nàng cần thời gian,” hắn nói, giọng dịu dàng hiếm thấy. “Nhưng ta sẽ chờ, Ninh Dung. Dù nàng có đuổi ta đi bao nhiêu lần, ta vẫn sẽ trở lại, cho đến khi nàng tin ta.”
Hắn buông tay, bước về phía cửa sổ, nhưng trước khi rời đi, hắn quay lại nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng một lời hứa không lời. “Đọc lại lá thư của ta. Nếu nàng muốn tìm ta, ta luôn ở Đông cung, chờ nàng.” Rồi hắn biến mất vào bóng đêm, để lại căn phòng ngập trong sự tĩnh lặng và trái tim nàng đầy xáo trộn.
________________________________________

Bình luận

Để lại bình luận