Chương 1079

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1079

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Mục Thịnh Hi!” Nam Cung Dạ nghiến răng nói ra mấy câu này, trong con mắt của anh chỉ có sát khí muốn giết người.
Hahaha…” Mục Thịnh Hi đắc ý cười: “Nam Cung à, nhìn dáng vẻ hung hăng của cậu như thế này, trừ đám người Long Thành ra thì chỉ còn Mục Thịnh Hi tôi đây mới dám làm thông gia nhà cậu được thôi!”
Cưới! kết thông gia!
Những từ này thật kích thích mạnh mẽ tới Nam Cung Dạ, anh vươn bàn tay muốn cho Mục Thịnh Hi biết tay, Lãnh Nhược Băng liền kéo anh lại, tức giận liếc một cái: “Hầy, đừng ấu trĩ nữa, hôm nay là hôn lễ của Bách Hàn đấy, mấy người định chỉ một chuyện nhỏ xíu mà muốn động thủ hả.”
Nam Cung Dạ hậm hực rút tay về, anh liếc Mục Thịnh Hi: “Lo mà quản tốt thằng nhóc thối nhà cậu đi, còn dám mon men tiếp cận con gái tôi, tôi đốt nhà lão trạch Mục gia đấy.”
Lãnh Nhược Băng liếc mắt quan sát dáng vẻ lúc này của Nam Cung Dạ, thực sự rất buồn cười, cô không ngờ cho tới bây giờ Hinh Nhã nhà cô lại có thể khiến đám người lớn phải tranh giành cãi nhau tới vậy.
Ở bên này, mấy người lớn ấu trĩ chỉ vì đám trẻ ba tới tuổi chưa hiểu chuyện mà ồn ào tranh cãi, ở bên kia tại khu xa hoa lộng lẫy thì vẫn diễn ra đang hôn lễ. Thái Đích Thuân tự tay nắm lấy tay em gái đặt lên bàn tay của Dụ Bách Hàn: “Dụ Bách Hàn, tôi chỉ có một đứa em gái này thôi, nó là bảo vật trân quý nhất nhà tôi, tôi hy vọng cậu cũng trân quý nó như vậy.” Mình tìm xem bảng xưng hô không thấy xưng hô giữa hai nhân vật này nên để tạm là tôi-cậu và tôi-anh nha
Dụ Bách Hàn nắm tay Thái Nhã Huyên, giống như anh đang nắm bảo bối trân quý nhất trong đời mình: “Anh rể yên tâm, cô ấy là sinh mệnh của em, có được sinh mệnh rồi, hiển nhiên sẽ trân trọng cả đời.”
Thái Đích Thuân hài lòng gật đầu, ánh mắt dõi theo Dụ Bách Hàn đưa Thái Nhã Huyên đi lên lễ đài, dưới sự chứng kiến của mục sư, cùng trao nhẫn cưới và hôn môi trước toàn thể khách tham gia có mặt ở đó.
kết thúc hôn lễ , bằng hữu cùng với bạn đời được mọi người dưới bục chúc phúc, họ đã chân chính trở thành vợ chồng, lúc này Thái Đích Thuân mới hài lòng cong cong môi, nhẹ nhàng nhìn về phía xa đang đứng không ai khác chính là Lãnh Nhược Băng, cô cũng đang nở nụ cười dịu dàng nhìn anh.
Cuối cùng cô cũng hạnh phúc, có chồng và con cùng xây dựng một gia đình ấm áp, bây giờ anh cũng nên buông ray rứt chấp niệm trong lòng được rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Nhược Băng và Thái Đích Thuân hướng về nhau, dù biết rõ ràng giữa hai người đã không còn lưu luyến gì, nhưng trong lòng Nam Cung Dạ không thể khống chế nổi ghen tuông mà đi tới, cánh tay không tự chủ vòng qua hông Lãnh Nhược Băng, bá đạo ôm cô giam trong lồng ngực của mình, y như đang công khai đánh dấu chủ quyền.
Lãnh Nhược Băng không biết làm sao với tính tình chồng mình, cô liền biểu lộ ánh mắt ghét bỏ, sau khi về Long Thành không lâu, nhất là biết con gái Hinh Nhã nhà mình thì cô liền phát hiện ra một sự thật là Nam Cung Dạ có tính rất trẻ con, động một tí lại giở thói hẹp hòi, động một tí lại ẫm ĩ cãi nhau, thậm chí còn chiến tranh lạnh, đúng là kiểu người ngạo kiều…không thể tả nổi.
Kiểu người ưu nhã lãnh khốc tiêu soái như anh, thế mà trong một buổi sáng liền biến thành một đứa trẻ to xác.
Thực ra chê thì chê thôi, chứ trong lòng cô thì cảm nhận rõ rệt tư vi ngọt ngào, nhìn thấy Nam Cung Dạ như thế này thì cuộc sống của ba người bọn họ mới vui vẻ hạnh phúc.
Mặc dù biết tính nam cung dạ hay ghen lâu, nhưng lúc quay lại sảnh hôn lễ Lãnh Nhược Băng vẫn đi tới chỗ Thái Đích Thuân: “Thái Đích Thuân, đã lâu không gặp.” Người đàn ông này, từng đã cho cô biết bao nhiêu cảm giác lớn lao ấm áp, dù có cách xa nhau đến mấy khi gặp lại cô vẫn cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Bình luận (0)

Để lại bình luận