Chương 108

“Cô Cố, thật ngại quá, hôm nay mưa lớn như vậy, hay là, cô ở lại văn phòng đợi một lát… hoặc là ở trong trường học đợi nhé?

Chờ mưa tạnh rồi hẵng đi.”
Cô giáo thận trọng dùng một con mắt bình thường nhìn cô ấy, con mắt kia đã mất đi ánh sáng, giống như mắt cá trợn trắng lên, không hề có sức sống – – người ta nói rằng cô đã bị một cậu bé chơi khăm dùng súng cao su làm mù mắt khi còn nhỏ.

Tuy rằng cô lớn hơn cô ấy mấy tuổi, nhưng giờ phút này cô lại xoắn tay, lo lắng và bất an, ngược lại trông càng giống như một học sinh bình thường hơn.

Cố Ngưng bật cười, mình đáng sợ đến như vậy sao?

Rõ ràng mình chỉ là người phụ trách hạng mục
“Khoa học kỹ thuật + phúc lợi công cộng”
hợp tác giữa trường đại học Z và trường giáo dục đặc biệt, nhưng mỗi lần cô ấy đến đây thì đối phương đều nơm nớp lo sợ như gặp dịch bệnh, có lúc cô ấy tới đây, hiệu trưởng của trường còn nghiêm túc ra đón.

Nếu cô ấy tiếp tục ở lại trong phòng làm việc, chỉ sợ cô giáo sẽ càng đứng ngồi không yên.

Vì thế cô ấy đứng lên, không chút sợ hãi nói:
“Ừ, em muốn vào phòng học xem một chút.”
Nữ giáo viên cũng hoảng hốt đứng lên, ghế dựa và bàn va vào nhau kịch liệt vang lên một tiếng,
“Được, được…

Vậy cô Cố, để tôi dẫn cô qua đó…”
Cố Ngưng lắc đầu,
“Không cần, em chỉ đi xem một chút thôi.”

Cô đi qua các phòng học lớn nhỏ, bởi vì hôm nay là thứ bảy, cho nên có rất nhiều học sinh được đón về nhà của mình, chỉ có một số ít học sinh ở trọ còn đi học, phòng học to như vậy trông có vẻ vắng tanh. Đột nhiên, bước chân cô ấy dừng lại.

Một loạt tiếng đàn dương cầm du dương từ cánh cửa phòng học khép hờ phía trước mặt truyền đến.

Kỹ thuật của người chơi đàn không tính là chuyên nghiệp, thậm chí có thể nghe ra mấy chỗ không thuần thục, vài lần ngắt quãng, nhưng bên ngoài mưa to bàng bạc, trong phòng lại vang lên ca khúc như ánh trăng dịu dàng, chảy xuôi đầy đất. 308, phòng học âm nhạc.

Trường học cũng có lớp học vào thứ bảy à?

Cô ấy chợt hiếu kỳ, nhìn vào trong phòng xuyên qua cửa sổ thủy tinh.

Thị lực Cố Ngưng rất tốt, cũng vì vậy mà nhìn thấy rõ tình hình trong phòng.

Những đứa trẻ thoạt nhìn không giống người bình thường đang ngồi ở phía dưới, học sinh trong trường này đều là những đứa trẻ khuyết tật, đứa trẻ có cái miệng méo xệch chảy nước miếng này sinh ra đã bị bại não, đứa trẻ có hai mắt lờ đờ này là đứa trẻ mù, ngồi trên xe lăn do bắp chân teo tóp, đồng phục học sinh rộng thùng thình phủ cả phần chân có vẻ trống rỗng do sinh ra đã mắc bệnh bại liệt… Ở phía bên phải phòng học, trước cây đàn dương cầm bằng gỗ đơn sơ, một thiếu nữ gầy gò đang ngồi ở đó, khuôn mặt non nớt, nhưng đôi lông mày và đôi mắt rất thu hút.

Cô còn buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, toàn thân tản ra khí chất trẻ trung của thanh xuân.

Dâm bụt ra khỏi nước trong, tự nhiên băn khoăn.

Không biết như thế nào, trong lòng Cố Ngưng lại đột nhiên nghĩ ra một câu hình dung như vậy.

Mái tóc đuôi ngựa của người thiếu nữ còn đang nhỏ nước, quần áo ướt hơn phân nửa, đầu vai bị thấm ra một vết hằn rất rõ. Đó là… hình dạng của dây đeo vai đồ lót.

Mà theo chỗ này nhìn xuống, lập tức có thể nhìn thấy nơi nào đó của đối phương muốn bung ra, ôm lấy bầu ngực trắng như tuyết, hương thơm như sương…

Cô đang nghĩ gì vậy?

Bị chính bản thân khiến mình hoảng sợ, Cố Ngưng mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, lỗ tai lại hơi ửng đỏ.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ồn ào.

Trong lòng cô ấy cũng ồn ào.

Bình luận

Để lại bình luận