Chương 108

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 108

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng hắn cho dù làm thế nào đều không chết được, trừ bỏ đau đớn cũng không còn phản ứng gì khác, máu tràn ra đầy tay nắm lấy cổ tay của cô, lớn tiếng khóc cầu cô trở về, không ngừng xin lỗi.

“Trở về… Thực xin lỗi, trở về a, tô nói chị trở về đi!”

Hắn muốn ôm thi thể cô đi, Vu Úy không do dự mà liền ngăn hắn lại.

“Thiếu chủ, ngài muốn làm gì!”

“Cút!”

Hắn khóc đến mức sưng đỏ hai mắt, rống giận đem hắn đá văng, Vu Úy che bụng ngã xuống mép giường ngã ngồi trên mặt đất, nhìn hắn ôm thể xác lạnh băng tông cửa xông ra.

Hắn chạy như điên ra cung điện, miệng vết thương trước ngực vẫn còn đang chảy máu, nhỏ giọt ở trên áo choàng đơn bạc đang bao bộ lấy thân thể cô, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm tự nói gọi to tên cô.

“Khuynh Thành, Khuynh Thành… Đừng rời khỏi tôi, tôi sai rồi thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

Bây giờ ngoài trời còn đổ cơn mưa nhỏ mênh mông, nước mưa xối ướt tóc, che đậy tầm mắt, hắn chạy tới thôn trang dưới chân núi, vài lần chạy vội đến mức sắp té ngã, nhưng vẫn cố chấp ôm chặt lấy người trong lòng ngực mình, không cho cô thương tổn dù chỉ một chút .

Trên chợ lúc này ít người, mưa đột nhiên lại lớn hơn, Khôi Minh khóc lóc đem mặt cô vùi vào trong lòng ngực mình , bọt nước theo hàm dưới rơi xuống , đã phân không rõ là nước mưa hay là nước mắt, tóc hơi dài hoàn toàn bị ướt nhẹp, chật vật hướng tới ven đường rống to.

“Lão nhân chết tiệt đi ra cho tôi! Lão nhân bán đồ chết dầm ,xuất hiện a! Không phải nói cái gìông cũng đều bán sao, hiện ra cho tôi, xuất hiện!”

Hắn tuyệt vọng cong lưng, ôm cô mất khống chế khóc lớn ra tiếng, thân mình càng thêm lạnh lẽo, cứng đờ đã không còn độ ấm.

“Xuất hiện, đi ra cho tôi a!”

Khôi Minh vừa đi về phía trước, khóc lóc hô to, mưa to nện ở trên người hắn, dường như hắn không hề quan tâm đến sự lạnh lẽo này, dưới chân dẫm lên những vũng nước bắn lên tia bùn tán loạn.

Ở trước mặt hắn, vốn trống rỗng đột nhiên hiện ra một phòng ốc được làm từ gỗ lâu năn, góc tường thậm chí còn gỗ đã bị mục rửa cùng mạng nhện, tên tiệm trên đỉnh đầu trống rỗng, cái gì cũng không viết, Khôi Minh không có do dự vọt đi vào.

Quả nhiên, chính là cửa hàng kia, hắn dẫm lên sàn nhà kẽo kẹt kẽo kẹt đi vào bên trong kêu to, “Lão nhân, ra đây, đi ra cho tôi a!”

Mành bị xốc lên,người đàn ông trung niên n còng lưng đi ra, nhìn ma nữ hắn ôm trong tay , đã biết kết quả.

Lần trước đem trái tim cô cắt ra, cũng đã sớm biết đáp án, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

“Cậu tìm tôi, là muốn để cô ấy sống lại ?”

“Vô nghĩa!Không phải ông đã nói ở nơi này của ông cái gì đều có bán sao? Làm cô ấy sống lại, sống lại a!”

Hắn bị nước mưa tưới lên, thân thể tản ra hàn khí, dữ tợn há to miệng hướng về phía người đàn ông kia lớn tiếng gầm lên, cực kỳ giống một kẻ điên mất khống chế .

“Người chết không thể sống lại, vạn vật đều là như thế, nơi này của tôi dù là cái gì cũng đều bán, nhưng không bán mạng, cậu không thể làm cô ấy sống lại được đâu, cô ấy đã hoàn toàn tử vong.”

Khôi Minh vô thố buộc chặt cánh tay, khóc lóc khóc lóc, sau đó hắn liền cười.

“Tôi không tin, có phải ông cảm thấy tôi không có tiền cho ông mới nói dối với tôi hay không? Nói cho ông biết tôi không tin!”

“Không tin thì sao, đồ vật nơi này của tôi đã không làm cậu tin tưởng, vậy cậu vẫn là đi đi thôi.” Hắn –hừ– một tiếng sau đó cười nhẹ, đấm lưng còng của mình, xoay người hướng vào phòng trong mà đi.

“Đứng lại!” Khôi Minh hướng về hắn quát lên, “Vậy ông nói cho tôi biết, tôi nên làm cái gì bây giờ, làm sao để chết! Tôi đã ăn trái tim ma nữ, ông có thể đem trái tim tôi lấy ra được không!”

Bước chân người đàn ông bỗng dừng , quay đầu chứa sự kinh ngạc nhìn hắn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận