Chương 108

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 108

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cái mím môi của Vũ Tranh càng lúc càng siết chặt lại, sự tự tôn mà cô gắng công vun đắp bấy lâu nay cuối cùng cũng bị câu nói kia làm cho vỡ vụn tan tành. Hai bàn tay cô bấu chặt vào gấu áo nhàu nhĩ, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường đáp trả người đàn bà quyền quý: “Thưa bác gái, không phải ai cũng sống thực dụng như bác đâu ạ. Con không cần tiền…”.

Chát!

Bà Giang hung hăng tát mạnh vào gương mặt thanh tú của cô một cái, nghiến răng ken két vì tức giận: “Còn giả vờ thanh cao cho ai xem? Thứ đàn bà rách nát như cô mà cũng dám nói ra câu đó sao? Cô…”.

“Đừng đánh mẹ con nữa… Bà ơi, bà đừng đánh mẹ của Hỷ Hỷ nữa mà…”.

Lớp phòng ngự cuối cùng cũng bị tiếng khóc non nớt của con trẻ phá vỡ. Vũ Tranh lập tức xoay người, ôm chặt con gái bé bỏng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về trấn an: “Hỷ Hỷ ngoan, mẹ với bà chỉ đang tập kịch thôi, bà không có đánh mẹ đâu. Ngoan nào con, nín đi, đừng khóc nữa!”.

Đứa trẻ nép mình trong vòng tay ấm áp của mẹ, tiếng nấc nghẹn ngào càng thêm dữ dội. Nó nhìn người bà xa lạ kia bằng đôi mắt ngấn lệ, không ngừng trách cứ: “Bà là người xấu, bà đánh mẹ của Hỷ Hỷ… hu hu… Mẹ Tranh mau đuổi bà ra ngoài đi, Hỷ Hỷ sợ bà lắm…”.

Vũ Tranh liên tục dỗ dành con gái, tiếng khóc nức nở của bé con càng làm hốc mắt cô nóng bỏng. Hỷ Hỷ của cô rất ít khi khóc, lần nào rơi lệ cũng đều vì ấm ức thay cho mẹ.

Điên thật rồi! Cô không muốn khóc chút nào mà…

Bà Giang nhìn vào đôi mắt đen láy, trong veo của đứa trẻ kia, tâm trí nhất thời xao động. Đứa bé này… không khác gì Giang Vũ lúc nhỏ, thật sự giống đến độ làm trái tim sắt đá của bà ta chững lại vài nhịp.

Lòng bàn tay vừa mới đánh người kia vẫn còn nóng hổi, cảm giác tội lỗi mơ hồ len lỏi bủa vây khiến bà ta bất giác lùi lại vài bước.

“Ta…”.

“Mẹ làm loạn đủ chưa?”.

Giang Vũ bước nhanh vào phòng, nhìn thấy hai mẹ con Vũ Tranh đang ôm nhau khóc nức nở, cơn thịnh nộ kìm nén trong lòng liền trào dâng.

Anh túm lấy cổ tay mẹ mình, tức giận gằn giọng từng chữ: “Chẳng phải con đã cảnh cáo mẹ rồi sao? Mẹ coi lời con nói như gió thoảng mây bay à?”.

“Giang Vũ, mẹ nuôi con khôn lớn không phải để con lớn tiếng quát thẳng vào mặt mẹ như thế này.”.

“NHƯNG MẸ KHÔNG CÓ QUYỀN CHỬI MẮNG VỢ CON CỦA CON!” Anh hét lớn, siết chặt lấy cổ tay mẹ mình hơn nữa, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Mẹ bảo vệ hạnh phúc của mẹ, con cũng có quyền bảo vệ hạnh phúc của con.”.

“Người con gái mà mẹ miệt thị, chê bai, đứa trẻ mà mẹ buông lời cay đắng dè bỉu. Bọn họ, chính là gia đình nhỏ bé của con.”.

Đứng trước đôi mắt kiên định đầy quyết tâm của con trai, bà Giang như thể không tin vào mắt mình. Đứa con trai mà bà đã hết mực yêu thương, chăm sóc, bây giờ lại vì một loại người không ra gì đó mà dám làm trái lời bà. Sai ở đâu? Bà thật sự không thể hiểu được, rốt cuộc là bà đã làm sai ở điểm nào cơ chứ?.

Phận làm cha làm mẹ, ai mà không mong muốn con cái mình tìm được người bạn đời như ý nguyện?.

“Giang Vũ, vì một người đàn bà từng hại con ra nông nỗi thê thảm như vậy, có đáng không con?”.

“Nếu không đáng, con đã chẳng cưới.” Anh buông tay mẹ mình ra, trầm tĩnh nhìn thẳng vào mắt bà: “Con có thể chấp nhận làm một đứa con bất hiếu, nhưng con không thể làm một người chồng, một người cha tồi tệ được. Thời gian qua cô ấy đã chịu thiệt thòi đủ rồi. Mẹ, con xin lỗi…”.

“Giang Vũ… con điên rồi… con điên thật rồi…” Hốc mắt bà đỏ ửng, bà siết chặt chiếc túi xách đắt tiền trong tay, tức giận mở cửa rời khỏi phòng bệnh.

Hồ đồ! Đúng là hồ đồ mà!

Lục Hiểu Dư đứng chờ sẵn bên ngoài, vừa nhìn thấy cánh cửa phòng bật mở, cô liền thẳng người chỉnh đốn lại trang phục.

“Hỷ Hỷ trông rất dễ thương, đúng không ạ?”.

“…” Bước chân bà Giang khựng lại, bà nhíu mày nhìn người con gái trước mặt: “Lục Hiểu Dư?”.

Cô lịch sự cúi đầu chào, môi mỏng khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng: “Thưa dì Giang, vừa rồi cháu nhìn thấy rất rõ, dì đến đây không phải để gây sự với chị Vũ Tranh. Dì đến là để nhìn mặt cháu nội của mình.”.

“Ngậm miệng lại!” Bà lập tức bác bỏ thẳng thừng: “Cô thì biết cái gì mà nói? Tưởng có Tống gia chống lưng, nên mới muốn làm càn sao? Giang Vũ là cô gọi đến đây phải không?”.

“Dì cũng biết mà, tính cách của Giang Vũ trước nay không thích bị ai ép buộc. Nhất là trong chuyện tình cảm.”.

Bà ta nhíu mày: “Cô thì biết cái gì mà dám lên tiếng? Con trai tôi dứt được thứ đàn bà như cô, đúng là phúc phần mười đời để lại.”.

Lục Hiểu Dư mỉm cười, không những không hề phản bác, ngược lại còn thuận theo ý bà ta: “Đúng là phúc phần mười đời thật ạ. Loại người như con không xứng đáng làm dâu nhà dì, nhưng chị Vũ Tranh thì khác. Cô ấy xứng đáng hơn con nhiều.”.

Cô dừng lại một chút, lấy từ trong túi xách ra một xấp giấy mỏng dúi vào tay bà Giang. Rồi nói tiếp: “Đây không phải là hợp đồng đâu ạ, cũng không phải bản cam kết hay thỏa thuận gì cả, chỉ đơn giản là một vài dòng thông tin nhỏ thôi. Đọc cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu, tuyệt đối sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian rảnh rỗi quý báu của dì.”.

Bà Giang cầm xấp giấy tờ trên tay, nhất thời trong lòng dấy lên cơn khó hiểu. Lục Hiểu Dư đưa cho bà thông tin của cô gái kia để làm gì chứ?.

“Đừng vội vứt đi ạ.”. Biết người kia đang có ý định vứt bỏ, cô liền vội vàng lên tiếng giải thích: “Ghét một người cũng cần phải có nguyên do chính đáng, dì cứ đọc xong rồi hãy vứt đi cũng chưa muộn.”.

Người kia im lặng không nói, bàn tay siết chặt lấy mớ giấy tờ nhàu nhĩ. Vũ Tranh kia 5 năm trước đã hại con trai bà ra nông nỗi thê thảm, dù bà có ghét việc Giang Vũ gia nhập giới giải trí đến thế nào đi chăng nữa, cũng không đành lòng nhìn con trai mình bị cư dân mạng ném đá không thương tiếc.

Bình luận (0)

Để lại bình luận