Chương 108

: Đêm Hòa Giải
Mấy ngày trôi qua, Phó Ninh Dung sống trong sự giằng xé. Nàng đọc lại lá thư của Tạ Du, đối chiếu với mảnh giấy từ Đại Lý tự, và càng đào sâu, nàng càng nhận ra Tạ Hạc Di và Lưu Sung thực sự đứng sau vụ bắt cóc. Nhưng điều khiến nàng đau đớn hơn cả là sự thật rằng nàng đã nghi ngờ Tạ Du, người đã nhiều lần đặt nàng lên trên tất cả. Nàng tự hỏi, liệu mình có đang để nỗi sợ hãi che mờ trái tim?
Đêm đó, trời đổ mưa, từng giọt nước gõ lên mái ngói, tạo thành một bản nhạc buồn bã. Phó Ninh Dung ngồi trong phòng, ánh nến lay động chiếu lên khuôn mặt nàng, làm nổi bật đôi mắt đầy tâm sự. Nàng đang viết một lá thư gửi Tạ Du, định sẽ đến Đông cung vào sáng mai để đối mặt hắn, thì cửa sổ đột nhiên mở toang. Một luồng gió lạnh ùa vào, và Tạ Du xuất hiện, áo choàng ướt sũng, tóc đen dính chặt vào trán, nhưng ánh mắt hắn vẫn rực cháy như ngọn lửa không thể dập tắt.
“Tạ Du!” Phó Ninh Dung đứng bật dậy, tim đập mạnh. “Ngài lại… lại trèo cửa sổ sao?”
Hắn không trả lời, chỉ bước tới gần, mỗi bước chân đều mang theo sự quyết tâm. “Ta không thể chờ thêm nữa,” hắn nói, giọng khàn khàn, đôi mắt khóa chặt vào nàng. “Ninh Dung, ta biết nàng vẫn nghi ngờ ta, nhưng ta không thể chịu nổi khi nàng cách xa ta như thế này.”
Nàng mở miệng định phản bác, nhưng Tạ Du đã nhanh hơn. Hắn kéo nàng vào lòng, bàn tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng nâng cằm nàng lên. “Để ta chứng minh tình yêu của ta,” hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả lên môi nàng. Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn hôn nàng, nụ hôn sâu đậm và cuồng nhiệt, như muốn nuốt trọn mọi nghi ngờ, mọi đau đớn giữa hai người.
Phó Ninh Dung giãy giụa trong giây lát, nhưng sự ấm áp từ môi hắn, từ vòng tay hắn, khiến nàng dần buông xuôi. Nàng đáp lại, môi nàng hòa quyện với hắn, tay nàng bám chặt vào áo hắn, như thể sợ rằng nếu buông ra, hắn sẽ tan biến. Tạ Du cảm nhận được sự đáp trả của nàng, và hắn càng siết chặt hơn, hôn nàng như thể đó là điều cuối cùng hắn có thể làm.
Hắn rời môi nàng, nhưng không dừng lại. Hắn hôn xuống cổ nàng, từng nụ hôn nóng bỏng như thiêu đốt làn da nàng. “Ninh Dung…” hắn thì thầm, giọng đầy khát khao. Hắn nhẹ nhàng cởi áo ngoài của nàng, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh nến. Hắn hôn từ cổ xuống ngực, từng cái chạm đều mang theo sự tôn thờ, như thể nàng là báu vật quý giá nhất của hắn.
Phó Ninh Dung thở dốc, lý trí mách bảo nàng phải dừng lại, nhưng trái tim lại không nghe lời. Nàng để hắn dẫn dắt, để hắn kéo nàng xuống giường, nơi tấm chăn lụa đỏ rực rỡ như ngọn lửa. Tạ Du đè nàng xuống, ánh mắt hắn cháy bỏng, nhưng cũng đầy dịu dàng. “Nàng là tất cả của ta,” hắn nói, giọng trầm ấm, rồi mạnh mẽ chiếm lấy nàng, cơ thể hai người hòa quyện trong đam mê mãnh liệt.
Mỗi cái chạm, mỗi nhịp chuyển động của hắn đều như một lời khẳng định rằng hắn yêu nàng, rằng hắn không bao giờ phản bội nàng. Phó Ninh Dung ôm lấy hắn, móng tay cắm vào lưng hắn, tiếng rên khe khẽ hòa cùng tiếng mưa bên ngoài. Họ chìm vào nhau, quên đi mọi hiểu lầm, mọi đau đớn, chỉ còn lại tình yêu cháy bỏng và sự gắn kết không thể phá vỡ.
Khi mọi thứ lắng xuống, họ nằm bên nhau, hơi thở hòa quyện. Tạ Du ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng. “Ninh Dung, nàng tin ta chưa?” hắn hỏi, giọng dịu dàng nhưng vẫn mang chút lo lắng.
Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt mềm mại hơn bao giờ hết. “Ta tin ngài,” nàng thì thầm, tay đan chặt vào tay hắn. “Nhưng Tạ Du, chúng ta còn nhiều việc phải làm. Lưu Sung, Tạ Hạc Di… họ sẽ không dừng lại.”
Hắn mỉm cười, kéo nàng sát hơn. “Cùng nhau, chúng ta sẽ đối mặt tất cả. Ta hứa, Ninh Dung, ta sẽ không để nàng phải chịu tổn thương nữa.”
Dưới ánh nến lập lòe, họ ôm nhau, biết rằng dù con đường phía trước đầy gian khó, họ sẽ không bao giờ buông tay nhau.
________________________________________

Bình luận

Để lại bình luận