Chương 1080

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1080

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ở khoảng cách mặt đối mặt, nhịp tim của Thái Đích Thuân bắt đầu đập nhanh hơn một chút, dù đã qua mấy năm rồi, cô gái trước mặt anh luôn luôn giữ một vị trí rất sâu nặng trong trái tim này, y như thuở ban đầu gặp cô mà anh rung động thật sâu không ai có thể so được dù biết sẽ không thuộc về nhau, mà suy cho cùng, suy nghĩ kỹ một chút thì cả hai chúng ta đã gần như trở thành vợ chồng rồi, trong lòng anh nhói lên một cảm xúc tiếc nuối thoáng qua.
Quan sát kỹ gương mặt của Lãnh Nhược Băng, gương mặt của cô ấy vẫn đẹp như ngày nào, như một nữ thần giáng thế, bây giờ đã làm mẹ, tự nhiên cảm giác có một tia sáng thanh khiết bao bọc xung quanh. Ánh mắt của cô nhìn anh giống như gửi gắm một lời nhắn, rằng bây giờ cô rất hạnh phúc, bao nhiêu cực khổ trước kia cuối cùng cũng đã kết thúc, bây giờ đã tìm thấy mái ấm để về.
Thái Đích Thuân không mở miệng nói, anh chỉ quan sát một chút, sau đó liền mỉm cười, so với việc có được cô thì nhìn cô hạnh phúc lúc này đã trở thành niềm vui của anh: “Nhược Băng, nhìn em hạnh phúc như vậy thực sự anh cảm thấy rất vui.”
Ký ức trước kia liền hiện thoáng qua trong đầu cô, khóe mắt Lãnh Nhược Băng bắt đầu ướt: “Cám ơn anh đã vì em mà làm tất cả mọi chuyện, Thái Đích Thuân, trong lòng em luôn luôn có một vị trí của anh, em hy vọng sẽ được thấy anh hạnh phúc cùng bạn đời của mình, cùng kết hôn và sinh con, cho nên đừng cố gắng chịu cô quạnh một mình anh nhé.”
Trước khi về Long Thành, Thái Nhã Huyên từng nói với cô rằng bốn năm nay Thái Đích Thuân vẫn còn mong nhớ cô, anh ấy không mở lòng với bất kỳ cô gái nào, thậm chí còn nói nếu như cô không hạnh phúc thì anh cũng không thể hạnh phúc.
Thái Đích Thuân nghĩ: “Được, anh biết rồi.” Mặc dù biết có lẽ sẽ không tìm được nữa, giống như chỉ một mình cô ra không có người phụ nào làm anh có thể động lòng, nhưng anh sẽ nghe lời cô, đi tìm một phần hạnh phúc còn lại của mình.
“Mẹ ơi.” Hinh Nhã chạy chậm tới chỗ Lãnh Nhược Băng, đứng bên cạnh cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn.
Hinh Nhã chính là một tiểu quỷ tinh nghịch, vốn từ đầu bị Mục Hạo Trạch và Quản Khả Phàm bám lấy con bé, cả ba không thèm quan tâm đến chuyện của người lớn, nhưng trong lúc chơi Hinh Nhã tự nhiên nhìn thấy ánh mắt hung ác đầy nham hiểm của Nam Cung Dạ, lại nhìn hướng nhìn của ba thì thấy mẹ đang nói chuyện với một chú rất đẹp trai, tức thời Hinh Nhã bé nhỏ liền hiểu ra, ba của mình đang ghen.
Hinh Nhã cực kỳ yêu ba của mình, làm sao có thể đứng im nhìn ba ủ rũ ghen như vậy, thế là cô bé bỏ Mục Hạo Trạch với Quản Khả Phàm rồi chạy tới, ý muốn chặn không cho mẹ và chú đẹp trai nói chuyện vui vẻ.
Khi Thái Đích Thuân cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt bé xinh như ngọc bích của Hinh Nhã, liền hứng thú không thôi, liếc sang Lãnh Nhược Băng: “Con gái của em à?”
“Vâng.” Lãnh Nhược Băng mỉm cười gật đầu: “Hinh Nhã, gọi chú Thái đi con, chú ấy là anh trai của cô Thái đấy.” Đoạn này gọi thế không biết đúng không nữa.
Con ngươi đen tuyền xinh đẹp mỹ lệ của Hinh Nhã dịch chuyển, cô bé cười ngọt ngào: “Chú Thái rất đẹp trai, cháu muốn chú bế được không ạ?”
Cô bé xinh đẹp đáng yêu như vậy ai lại không muốn bế, Thái Đích Thuân bất ngờ sững người , anh nhanh chóng bế Hinh Nhã lên, cô bé giống như viên bích ngọc nhỏ nhắn trong lồng ngực mình, anh liền cảm nhận được hạnh phúc đơn giản giống như đang trên mây.

Hinh Nhã chủ động ôm cổ Thái Đích Thuân: “Chú Thái, chú bế cháu sang khu bên kia ăn đồ ngon có được không ạ?”
“Được.” Thái Đích Thuân vui vẻ đồng ý, anh liếc Lãnh Nhược Băng một cái, mới quay người đi đến khu đồ ăn nước uống.
Lãnh Nhược Băng cong môi cười nhẹ, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đang rời đi, cô cảm thấy rất mừng khi đứa nhỏ của mình luôn làm người khác yêu thích, nhưng tự nhiên cô phát hiện ra Hinh Nhã đang nhìn Nam Cung Dạ đầy ý tứ, thậm chí con bé còn giơ ngón cái tên biểu thị ‘Hoàn hảo’ Mình nghĩ chắc là như vậy nhỉ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận