Chương 1081

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1081

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trong nháy mắt cô liền hiểu, con gái cưng đang giúp ba đuổi tình địch đây mà, hóa ra là Nam Cung Dạ xui con bé ư?
Nghĩ tới đây Lãnh Nhược Băng liền giận đùng đùng, cô quay đầu nhìn chằm chằm Nam Cung Dạ, lại phát hiện ra sắc mặt của anh ấy rất…Phải nói sao nhỉ, giống tắc kè đổi màu.
Sorry đoạn này mình để là tắc kè đổi màu khá hợp, beta thấy ko ổn thì sửa hộ rồi note đoạn này nhắc nhở mình nha. tks.
Thực sự biểu cảm của Nam Cung Dạ rất giống tắc kè đổi màu, lúc nhìn Lãnh Nhược Băng và Thái Đích Thuân đứng chung một chỗ nói chuyện, hướng nhìn thì có vẻ ôn nhu, nhưng trong lòng thì dâng trào mãnh liệt cảm xúc ghen tuông cực độ, anh hận không thể lao tới nắm Thái Đích Thuân ném về Áo cho xong, anh nhớ vợ của anh đâu phải ngày một ngày hai, mỗi khi trông thấy hai người ở cạnh nhau thì trong lòng liền bốc hỏa dữ dội.
Thế nhưng khi nhìn thấy Thái Đích Thuân bế Hinh Nhã rời đi, anh lại cảm nhận được có một khối đá khác treo nặng hơn trong lòng, giống kiểu vậy, anh như hận không thể giấu bảo bối nhà mình ở chỗ nào khác vĩnh viễn không ai nhìn thấy, bị người khác mang đi như vậy, càng tức muốn moi tim ra. Thái Đích Thuân là cái thứ gì chứ, có tư cách gì mà dám bế con gái cưng của mình hả!
Một người uy lực lớn Nam Cung gia chủ đây, bây giờ đứng dưới sảnh lớn hội hào hoa như thế này, đến cả chùm đèn thủy tinh lộng lẫy cũng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, vậy mà người đứng đây thì liền tỏa ra khí tức u ám. Trước kia thì luôn luôn cảnh giác xem có ai dòm ngó Lãnh Nhược Băng hay không, bây giờ còn phải trông nom thật kỹ con gái cưng của mình, thật khiến anh vô cùng lo lắng..
Lãnh Nhược Băng nhìn sắc mặt Nam Cung Dạ biểu lộ nhiều màu sắc như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn những chùm đèn trên trần nhà đang tỏa sáng, cô cảm giác thật dễ chịu. Thật sự lúc này không muốn mắng anh ấy ấu trĩ nữa.
Nam Cung Dạ mang bộ dạng u ám đi tới trước mặt Lãnh Nhược Băng, ánh mắt hiện lên ý tứ không vui: “Tự mình trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn mặc kệ con gái, từ khi nào Nam Cung gia lại có con dâu hư hỏng như vậy.”
Lãnh Nhược Băng: “…”. Nam Cung Dạ, đến khi nào anh mới trở lại bình thường đây?
Nam Cung Dạ hận không thể dùng sức bóp người phụ nữ này hai cái, chung quy anh vẫn không nỡ, thế nên liền nhăn nhó giao nhiệm vụ: “Còn không định đi tìm con của anh về đây à?!”
Lãnh Nhược Băng chỉ biết bất lực không muốn cãi nhau với anh, cô chịu đựng một chút sau đó liền muốn cười, mím môi quay người định đi, đột nhiên cổ tay của cô liền bị Nam Cung Dạ nắm chặt kéo lại.
“Đứng im, để anh đi!” Nam Cung Dạ vô cùng tức giận liếc Lãnh Nhược Băng: “Lúc anh về mà không thấy em, thì đừng trách tối nay xem anh thu thập em thế nào!”
Ngay lúc nãy Lãnh Nhược Băng vừa xoay người định đi tìm con gái, anh liền suy đoán ra một ý nghĩ, sao lại có thể bảo cô đi tìm con, điều đó khác nào anh tự tạo cơ hội cho cô đi gặp Thái Đích Thuân còn gì?
Ngẫm lại một chút, sau khi trải qua cuộc sống hạnh phúc cùng Nam Cung gia chủ, tâm đã trở nên tinh tế tỉ mỉ hơn, quả nhiên trải qua biết bao nhiêu khó khăn vất vả thì cuối cùng cũng được an yên.
Lẫn nữa Lãnh Nhược Băng lại vô lực trợn mắt, cong môi nhìn bóng lưng của Nam Cung Dạ càng lúc càng xa, cô cười lạnh, phải nói phụ nữ sau khi sinh con thì tình yêu thương của người mẹ lại càng lớn không có điểm dừng, đúng thật là, thật sự tình yêu thương mẫu tử của cô còn lan cả sang Nam Cung Dạ rồi.
Nam Cung Dạ giống như đang hưởng thụ trạng thái kiêu ngạo của mình, mỗi ngày đều cãi yêu với Lãnh Nhược Băng giống như một món điểm tâm nhỏ hằng ngày mà thôi, giáo huấn xong con dâu Nam Cung, anh liền cảm nhận được khắp lỗ chân lông trên cơ thể đều run lên sung sướng thỏa mãn, khóe môi không nhịn được cong lên cười, chân bước từng bước tới chỗ Thái Đích Thuân.

Bình luận (0)

Để lại bình luận