Chương 1086

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1086

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ý tứ trên khuôn mặt ông quá rõ ràng, ông đang sắp xếp rời chức để chuyển giao vị trí thượng tướng cho Mục Thịnh Hi, vậy cũng coi như rõ ràng ông đang tạo một bàn ăn để cho Mục Thịnh Hi bắt đầu chế biến món cá Hạ gia.

Mục Thịnh Hi vẫn ngồi im như núi, sắc mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng đã thầm quyết định phải loại bỏ cái gai Hạ gia ấy triệt để khỏi quân đội cánh trái, nếu không trong tương lai sẽ không yên ổn.
Phùng Khang nghiêm mặt, ông nhìn Mục Thịnh Hi: “Bây giờ quân đội cánh trái giao cho tiểu tử thối cậu, quản lý cho tốt, đừng quá lạm quyền đấy.”
Phùng Khang chỉ nhắc nhở đến đó thôi, dù sao Hạ gia cũng góp sức trong quân đội nhiều năm, mớ rắc rối lớn khó gỡ này không nên làm tới cùng, nếu không sẽ khiến người khác e sợ, nhất là tạo tâm lý bất ổn cho quân nhân.
Đương nhiên Mục Thịnh Hi hiểu ý tứ trong câu nói của ông: “Vâng, đã hiểu.”
vừa đi ra khỏi văn phòng Phùng Khang, Mục Thịnh Hi liền gọi một cuộc điện thoại cho Nam Cung Dạ: “Nam Cung, gửi tôi mười chiếc máy bay tân tiến nhất của Nam Cung gia.”
Bây giờ Nam Cung Dạ còn đang ở trong hôn lễ của Dụ Bách Hàn, còn đang ôm Hinh Nhã ăn điểm tâm ngọt lịm, nghe xong Mục Thịnh Hi nói anh không hề phản ứng thái quá: “Được, hai trăm triệu một cái, tôi sẽ bớt cho cậu hai mươi phần trăm.”
Mục Thịnh Hi cười giễu: “Tôi không mua, mà muốn cậu tặng.”
Giống như nghe được câu khẳng định ngớ ngẩn nhất trên đời, Nam Cung Dạ: “Mục Thịnh Hi, có phải cậu vừa bị Phùng Khang gõ lủng đầu hỏng rồi phải không?” Buồn cười, mắc gì anh phải tốn biết bao nhiêu tiền bằng cách tặng tận mười máy bay chiến đấu cơ chứ, số lượng đó đâu ít.
Mục Thịnh Hi nói giọng ý tứ đó là điều hiển nhiên: “Vì cứu vợ con cậu mà tôi bị đồng nghiệp tố cáo đây, phải nhờ tới mười chiếc máy bay chiến đấu để giải quyết thôi chứ sao, cậu cứ thế mà duyệt nhé?”
Nam Cung Dạ cắn nĩa trong tay: “Sớm biết vậy thà thuê đám hải tặc còn hơn, một nhóm hải tặc khéo chỉ rơi vào khoảng trăm triệu.”
Mục Thịnh Hi cười đắc ý: “Hải tặc thì làm sao khiến tớ phải điều máy bay tới cứu người đúng không?”
Nam Cung Dạ cắn răng: “Trong vòng một tháng, mười máy bay chiến đấu sẽ đến doanh trại của cậu không trễ một giây nào.”
Nghe giọng điệu xót tới mất máu của Nam Cung Dạ, Mục Thịnh Hi cười ra tiếng: “Đúng là chỉ có nhà thương nhân Long Thành của tôi là tuyệt vời nhất.”
Tắt điện thoại, Nam Cung Dạ quay đầu nhìn Lãnh Nhược Băng đang ăn điểm tâm ngọt, cười mê người: “Vợ à, có phải em nói anh cưới vợ rất dễ đúng không?”
Anh đoán chỉ có cưới vợ thì người đàn ông phải chuẩn bị sính lễ tốn nhiều tiền nhất. Bắt đầu từ Tư Không Ngự động một chút là mấy chục tỷ, còn chưa tính phát sinh, chỉ cần dính vào cô một chút lại bay mấy trăm tỷ. Trước kia vì trợ giúp cô báo thù mà tổn thất bao nhiêu công trình Long Thành đến hơn mười nghìn tỷ, cũng vì giúp cô hoàn thành ước muốn mà mua biết mười mấy mảnh đất ở Áo, trừ cái đó ra, lại cũng vì theo đuổi cô, vì cô mà vô số tiền bỏ ra không tiếc, trước kia muốn giữ cô ở lại anh cũng đem tất cả tiền tài của Nam Cung gia đều giao cho cô hết.
Lãnh Nhược Băng bất mãn lạnh lùng liếc xéo anh: “Sao nào, xót tiền quá hả, hối hận rồi? Thế thì anh bán em đi, bán cho Tư Không Ngự ấy, dù anh ta vợ rồi nhưng mà em vẫn tin chắc chắn anh ta sẽ tuyệt đối coi em là em gái mà mua về thôi.”
Nếu là lúc trước Nam Cung Dạ nghe xong lời này nhất định sẽ nổi điên, bởi Lãnh Nhược Băng đã nhiều lần vứt bỏ anh, bây giờ điều đó đã trở thành ám ảnh tâm lý, nhưng hiện tại tim anh vẫn đập bình thường không dao động, cho nên chỉ nhìn trêu chọc cô: “Không không không, sao có thể bán chứ, anh đâu ngốc, con dâu dù có đắt thật nhưng cũng có thể tăng thêm giá trị mà, sinh Hinh Nhã đã là tăng giá trị gấp mấy lần rồi, vậy càng sinh nhiều hơn thì giá trị càng cao không có điểm dừng, Tư Không Ngự chỉ là một viên đạn bé trong nước, sao mà mua nổi?” Nghe câu này giống kiểu nam chính nói Tư Không Ngự như hạt cát trong sa mạc ấy :V

Bình luận (0)

Để lại bình luận