Chương 109

Cánh cửa khép hờ, không cách âm, đứng nghe một hồi, Cố Ngưng bỗng nhiên phản ứng lại, cô gái này đang đàn ca khúc chủ đề của Doraemon.

Cố Ngưng luôn luôn là một người không có tính trẻ con, lại phá lệ lẳng lặng đứng ở cửa nghe hết một ca khúc chủ đề phim hoạt hình thiếu nhi.

Khúc nhạc kết thúc, một đám trẻ con líu ríu, chúng hỏi nhau bài hát tiếp theo nên đàn khúc gì, bàn đến mức ầm ĩ, vì thế mà rối ren, tranh cãi với nhau.

Người thiếu nữ trên sân khấu vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ, không có chút nào mất kiên nhẫn, hướng về phía dưới vẫy vẫy tay, mở miệng,
“Có ai muốn đi vệ sinh không?

Chúng ta giải quyết vệ sinh sạch sẽ trước, khi nào xong thì hẳn bàn tiếp nhé?”
Giọng nói của cô gái mềm mại, giống như kẹo bông mềm, ngọt ngào và béo ngậy, cũng giống như một con mèo nhỏ quyến rũ người khác, gãi nhẹ khiến lòng người rất ngứa ngáy.

Một giây trước khi cánh cửa bị mở ra, Cố Ngưng đã âm thầm nhích lại gần một căn phòng học khác, kịp thời né được tầm mắt của cô gái đang mở cửa.

Mấy đứa trẻ nghe đàn đến mê mẩn đã quên mất nhu cầu sinh lý, tựa hồ giờ phút này mới đột nhiên sực nhớ lại, vội vội vàng vàng từ trên ghế ngồi dậy, xông về phía nhà vệ sinh.

Lúc bọn họ trở về, Cố Ngưng đã ngăn một cậu bé lại.

Cậu bé nhỏ là người câm, sốt ruột mà ra dấu tay, ý bảo cậu ấy muốn đi vào, bằng không sẽ không còn kịp nữa.

Cố Ngưng cũng rất kiên nhẫn, cúi người, chỉ vào áo khoác trên tay,
“Cái này, mang vào cho chị gái.”
Cậu bé hơi ngây người nhìn cô ấy.

“Chị gái ở bên trong rất lạnh,”
Cố Ngưng ho nhẹ một tiếng, gương mặt hơi nóng,
“Chị ấy… chị ấy sẽ thích loại bạn nhỏ hiểu chuyện như em.”
Cậu bé gặp Cố Ngưng vài lần, biết chị ấy là
“bạn tốt”
của cô giáo, nhanh chóng bán tín bán nghi ôm áo khoác của Cố Ngưng đi vào bên trong.

Trên người của Cố Ngưng chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng manh, gió lạnh thổi qua, cơ thể không khỏi run rẩy.

Nhưng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, cô ấy nhìn thấy thiếu nữ giật mình nhận lấy chiếc áo khoác từ trong tay của cậu bé nhỏ, tại một khắc đối phương nhìn về phía ngoài cửa, trái tim cô ấy không biết như thế nào lại ngừng đập mất nửa nhịp.

Chỉ một giây trước khi bị phát hiện, không biết cô nghĩ tới điều gì, khuôn mặt cô gái hơi ửng hồng, cô quay mặt đi, im lặng mặc áo khoác vào.

Vừa mặc áo khoác vào, thiếu nữ còn vừa mở miệng lẩm bẩm vài câu, âm thanh quá nhỏ cho nên không nghe rõ lắm. Đối phương không nhìn thấy được cô ấy, trong lòng Cố Ngưng không biết là mất mát hay là may mắn.

Cách một bức tường, Cố Ngưng cứ đứng thẳng tắp như vậy, gió lạnh ngoài hành lang lạnh lẽo mang theo hạt mưa mà đến, thấm ướt sợi tóc mềm mại trên trán cô, cô nghe tiếng cười đùa náo nhiệt bên trong trở lại yên tĩnh, nghe tiếng đàn dương cầm thư giãn vang vọng trong phòng học.

Cô nhìn thấy thiếu nữ kia mặc áo khoác của mình, bởi vì chiều cao của người thiếu nữ thấp hơn cô, áo khoác có vẻ hơi rộng thùng thình, trong đầu Cố Ngưng, bỗng nhiên toát ra một ví dụ cực kỳ lỗi thời — bạn gái mặc quần áo của bạn trai. …

Cố Ngưng, có phải cô đã điên rồi không?

Cắn đầu lưỡi vì sốc trước sự bất thường của mình, cơn đau khiến cô tỉnh táo trong giây lát.

Lần đầu tiên trong đời, Cố Ngưng đã rời đi như thể đang chạy trốn điều gì đó. …

Mưa dần dần tạnh.

Trước khi Cố Ngưng lái xe rời đi, cô giáo đã đi ra tiễn cô ấy.

Trước khi lên xe, Cố Ngưng tựa hồ là vô tình hỏi,
“Trường học có giáo viên âm nhạc sao?”
Nữ giáo viên kinh ngạc, nhịn một hồi lâu mới nói,

Bình luận

Để lại bình luận