Chương 109

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 109

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đầu lưỡi hai người quyện vào nhau, cô đã mệt đến không còn sức mà đẩy hắn ra, quyền chủ động tất cả đều nằm trong tay hắn, nên cứ thế mà xâm chiếm cướp lấy hô hấp của cô.

Không biết giằng co bao lâu, hắn mới chậm rãi buông cô ra, tiếng cười từ tính xen lẫn đắc ý vang ở bên tai cô, gương mặt vì bị nghẹn mà đỏ bừng lên, Lam Đà vươn đầu lưỡi liếm ở trên môi cô, không có mắt kính che chắn, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén xen lẫn mấy phần nguy hiểm.

“Vân Nhi bé nhỏ, trái tim tôi còn đang đập thật nhanh đây, không tin em sờ thử xem.”

Cầm tay cô đặt lên ngực mình, Lam Đà ghé vào trên cổ cô cắn nhẹ “Làm sao bây giờ, hình như lại muốn thao em, Vân Nhi bé bỏng có muốn tôi thao không? Có thích hay không, hửm?”

Cô buồn ngủ mà nhắm mắt lại “Không muốn, không thích.”

Lam Đà cười khẩy mấy tiếng, khiến da đầu người nghe có chút tê rần.

“Thực sự lớn gan rồi, dám nói không thích tôi, xem ra tôi đối xử với em vẫn còn dịu dàng chán.”

Cơn sợ hãi quen thuộc lại ập tới, nhưng lần này cô lại dám nhìn thẳng hắn “Làm sao, anh muốn giết tôi sao? Đây cầu mà không được.”

“Giết em?”

Hắn lười biếng nhếch mày “Vậy không phải tiện nghi cho em rồi sao? Để em sống không bằng chết thì mới thú vị.”

Lời nói khiến người ta sợ hãi, cả người cô thoáng chốc cứng đờ.

Lam Đà lần nữa thả cô xuống xe lăn, đẩy cô trở về phòng bệnh, mới ra đây chưa được một tiếng đã phải trở về cái căn phòng khiến người ta ngợp thở kia, bên trong toàn là mùi thuốc sát trùng.

Trong lòng cô nhanh chóng suy tính ở trên đường tranh thủ mang thứ gì đó về, vật bén nhọn, sắc, có thể giết người thì càng tốt, tự sát, hoặc là giết chết bọn họ!

Cũng may không làm cô thất vọng, bên trong thang máy, một người hộ sĩ đẩy xe dụng cụ đi vào, phía dưới tấm đệm màu trắng lộ ra một góc, cô nhìn thấy bên trong là những ống tiêm dùng một lần được sắp xếp ngay ngắn.

Trong thang máy có rất nhiều người, chen chúc nhau, nên cũng không ai để ý tới động tác trên tay cô, cùng với tiếng trò chuyện ồn ào, cô đã thần không biết quỷ không hay đem ống tiêm bỏ vào trong áo khoác.

Đi vào phòng bệnh, Lam Đà lập tức muốn cởi quần áo cô ra, Vân Tô Tô bỗng nhiên giãy giụa dữ dội.

“Trên người em có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy đâu? Còn thẹn thùng cái gì chứ?”

“Để tôi tự cởi.”

Tay cô đút vào trong túi, nắm chặt vật kia, rút nút bịt đầu kim ra, Lam Đà nghiêng người, sửa soạn lại chăn trên giường, nên mới không phát hiện động tác của cô.

Vân Tô Tô đã không còn bận tâm điều gì nữa, nếu đã sống không bằng chết chi bằng giải quyết một lần cho xong, sau đó chính mình sẽ tự sát!

Giây tiếp theo, cô chợt rút từ trong áo khoác một cái ống tiêm nhọn hoắc, nhắm ngay cổ hắn dùng hết sức lực mà đâm xuống.

“Aaa!”

Bị bất ngờ, Lam Đà đau đớn xoay người muốn bắt lấy tay cô, Vân Tô Tô trực tiếp rút kim tiêm ra, nghiêng đầu muốn nhắm ngay cổ mình mà đâm xuống lần nữa.

“Em điên à!”

Không màn phía sau cổ đau đớn, hắn dùng hết toàn lực nắm chặt cổ tay cô, đầu óc đột nhiên choáng váng mắt hoa lên, Vân Tô Tô kiên định hốc mắt đỏ bừng, không còn bất cứ ý nghĩ muốn sống nào nữa.

“Thả ra.”

Một cái tay khác của Lam Đà bịt kín cổ, từng dòng máu tươi đang ồ ạt chảy ra ngoài, hắn vì quá đau mà nhắm hờ đôi mắt, hơi thở từng cơn trở nên gấp gáp.

“Em mới là người nên thả tay ra! Mau ném ống tiêm cho tôi! Vân Tô Tô em đừng ép tôi.”

Cô thoáng chốc bật cười, đổi ống tiêm qua tay kia, Lam Đà dùng hết sức muốn đoạt lại, bóp chặt cổ cô hung ác mà ấn xuống dưới đất, toàn bộ xe lăn theo quán tính mà ngã xuống, đầu cô đập mạnh xuống đất phát đau, lại đột nhiên cười to ra tiếng.

Hắn đau đớn vội ấn chuông khẩn cấp đầu giường, cả người không còn sức lực, hai mắt dần trở nên mơ hồ, hai chân khuỵu xuống, bên tai đều là tiếng cười điên rồ của cô.

Mấy người kia hấp tấp chạy trở về, Lam Đà đã được đưa vào phòng cấp cứu, còn cô thì bị đè ở trên giường được tiêm một liều thuốc an thần, từ bên trong tiếng cười điên cuồng không dứt kia cả người cũng dần không còn khí lực ở trên giường run rẩy.

Mũi kim đi vào có hơi sâu, đụng trúng mạch máu, gây nên xuất huyết lớn, nếu không phải cấp cứu kịp thời rất có khả năng đã nguy hiểm đến tính mạng.

Khó thể tin được đây đều là do cô làm ra, người ngày thường bị thao đến không ngừng khóc lóc xin tha, bây giờ lại dám cầm ống tiêm đâm lên cổ người khác.

“Cô thật sự lớn gan rồi!” Trịnh Nghị nghiến răng nói, khuôn mặt đẹp trai vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, cặp mắt đào hoa đầy hàn ý, “Muốn chết đến như vậy sao?”

Cả người bởi vì được tiêm thuốc mà thả lỏng, cô gượng không nổi một chút lực nào, đến nói chuyện thôi cũng vô cùng khó khăn.

“Mấy người nói xem?”

“Không phải đều do mấy người đem tôi biến thành cái dạng này sao? Còn muốn hành hạ tôi như thế nào nữa, để tôi sống không bằng chết? Vậy thì trực tiếp giết tôi đi! Để tôi chết đi!”

Lại là những lời này, những lời khiến hắn mất hứng đều từ miệng cô nói ra, Trịnh Nghị nháy mắt bốc hỏa, đi lên vài bước muốn bóp cổ cô, Quý Đỗ ở phía sau ngăn hắn lại, tận lực làm hắn bình tĩnh lại một chút.

Ý nghĩ muốn chết không cách nào kiềm nén, thậm chí cô còn buông lời khiêu khích “Có bản lĩnh thì giết chết tôi đi! Bóp chết tôi, mau bóp chết tôi đi!”

“Mẹ nó Vân Tô Tô, ông đây sẽ để cô sống không bằng chết!”

Trịnh Nghị rống đến cần cổ đỏ bừng, gân xanh nổi lên, Hứa Tân hai bước đi tới, đặt tay lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô.

Bàn tay to lớn lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp, hắn nâng mi mắt ẩn chứa lệ khí, tay không quá dùng sức, nhưng khi chạm vào làn da cô, từ nội tâm không khỏi sinh ra cảm giác ớn lạnh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận