Chương 109

: Kế Hoạch Chung
Ánh nắng sớm mai len qua khe cửa sổ, chiếu lên tấm chăn lụa đỏ trong phòng Phó Ninh Dung, nơi nàng và Tạ Du vẫn còn nằm bên nhau, hơi thở hòa quyện. Đêm qua, họ đã hòa quyện trong đam mê, xóa tan những nghi ngờ và tổn thương, để lại một sự gắn kết sâu đậm hơn bao giờ hết. Phó Ninh Dung mở mắt, ánh mắt nàng mềm mại khi nhìn Tạ Du, người vẫn đang ôm nàng, tay siết chặt như sợ nàng sẽ tan biến. Hắn cũng tỉnh giấc, đôi mắt phượng lấp lánh dưới ánh sáng ban mai, nở một nụ cười hiếm hoi, dịu dàng đến lạ.
“Ninh Dung,” hắn thì thầm, giọng trầm ấm, “nàng ngủ ngon chứ?”
Nàng khẽ gật đầu, má ửng hồng khi nhớ lại những khoảnh khắc cuồng nhiệt đêm qua. “Ngài… ngài không nên ở lại đây lâu,” nàng nói, giọng pha chút ngượng ngùng. “Nếu hạ nhân phát hiện, Phó phủ sẽ lại xôn xao.”
Tạ Du bật cười, âm thanh trầm thấp vang lên như một bản nhạc. Hắn kéo nàng sát hơn, hôn nhẹ lên trán nàng. “Để họ xôn xao. Ta là Thái Tử, ai dám nói gì?” Nhưng hắn vẫn buông nàng ra, ngồi dậy, chỉnh lại áo choàng đen đã hơi nhàu nhĩ. “Dù sao, chúng ta có việc quan trọng hơn cần làm.”
Phó Ninh Dung cũng ngồi dậy, kéo chăn che đi cơ thể vẫn còn lưu dấu vết của hắn. Nàng biết hắn nói đến Tạ Hạc Di và Lưu Sung—những kẻ đứng sau vụ bắt cóc, và có thể cả cái chết của cha nàng. Nàng lấy mảnh giấy từ Đại Lý tự và lá thư của Tạ Du, đặt lên bàn. “Ta đã xem qua những gì ngài gửi,” nàng nói, giọng bình tĩnh nhưng kiên định. “Tạ Hạc Di và Lưu Sung… họ không hành động một mình. Có thế lực lớn hơn đứng sau, phải không?”
Tạ Du gật đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm. “Lưu Sung là tay chân của Lưu Hoàng quý phi, mẫu phi của Tạ Lẫm. Còn Hạc Di… nàng ta bị lợi dụng, nhưng không thể tha thứ.” Hắn nắm tay nàng, ngón tay đan chặt, truyền cho nàng sự an ủi và quyết tâm. “Chúng ta sẽ vạch trần họ, Ninh Dung. Cùng nhau, chúng ta sẽ đối mặt mọi thứ.”
Nàng nhìn vào mắt hắn, cảm nhận ngọn lửa vừa được nhen lại trong lòng. Đêm qua, họ đã tìm lại nhau qua những cái chạm và lời yêu thương. Giờ đây, sự đoàn kết này không chỉ là tình cảm, mà còn là sức mạnh để đối đầu kẻ thù. “Được,” nàng nói, giọng chắc chắn. “Nhưng chúng ta cần thận trọng. Lưu Sung không dễ đối phó, và nếu Lưu Hoàng quý phi dính líu, triều đình sẽ rung chuyển.”
Họ ngồi xuống bên án thư, trải ra những cuộn giấy và thư từ. Tạ Du giải thích chi tiết về những lá thư mật hắn chặn được, trong đó Tạ Hạc Di phối hợp với Lưu Sung để chia rẽ họ, với mục tiêu làm suy yếu vị trí Thái Tử. Phó Ninh Dung bổ sung thông tin từ mảnh giấy ở Đại Lý tự, chỉ ra rằng Lưu Sung từng liên quan đến vụ án của Ninh phụ. “Nếu chúng ta chứng minh được mối liên hệ này,” nàng nói, “chúng ta không chỉ lật đổ Lưu Sung, mà còn có thể trả lại công đạo cho cha ta.”
Tạ Du nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng sự tự hào. “Nàng thông minh hơn bất kỳ ai ta từng biết,” hắn nói, rồi nắm tay nàng chặt hơn. “Ta sẽ dùng quyền lực của Đông cung để bảo vệ nàng và Phó gia. Nhưng Ninh Dung, nàng phải hứa với ta—đừng một mình mạo hiểm. Ta không thể chịu nổi nếu nàng lại gặp nguy hiểm.”
Nàng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng ấm áp. “Ta hứa,” nàng nói, rồi khẽ nghiêng người, đặt một nụ hôn lên má hắn. Hành động nhỏ ấy khiến Tạ Du ngẩn ra, rồi hắn bật cười, kéo nàng vào lòng lần nữa. “Nàng đúng là biết cách làm ta mất hồn,” hắn thì thầm, giọng đầy yêu chiều.
Họ tiếp tục bàn bạc, lập kế hoạch triệu Tạ Hạc Di đến đối chất, đồng thời thu thập thêm bằng chứng chống lại Lưu Sung. Khi ánh nắng đã lên cao, Tạ Du đứng dậy, chuẩn bị rời đi qua cửa sổ như thường lệ. Nhưng trước khi đi, hắn quay lại, nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm. “Ninh Dung, từ giờ, chúng ta là một. Không gì có thể chia cắt chúng ta nữa.”
Nàng gật đầu, trái tim đập mạnh. “Một,” nàng lặp lại, và khi hắn biến mất vào ánh sáng ban mai, nàng biết rằng tình cảm giữa họ đã sâu đậm hơn bao giờ hết, như ngọn lửa vừa được nhen lại, sẵn sàng thiêu đốt mọi chướng ngại.

Bình luận

Để lại bình luận