Chương 11

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 11

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: TIẾNG GỌI TỪ VỰC THẲM

Chiếc xe máy gầm lên, xé tan màn đêm yên tĩnh. Tô Nhuyễn bám chặt vào eo Kha Tùng Ứng, tim đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Đây là lần đầu tiên cô đi xe máy. Lần đầu tiên cô cảm nhận tốc độ.

Đối với một người sống trong bóng tối, tốc độ là một khái niệm trừu tượng, và giờ đây, nó là một trải nghiệm kinh hoàng. Gió táp vào mặt cô rát bỏng. Âm thanh của thành phố lướt qua tai cô như một thước phim quay vội. Cô không thể kiểm soát, không thể định vị. Cô chỉ có thể tin tưởng vào tấm lưng rắn chắc trước mặt.

“Sợ à?” Anh hét lên, át cả tiếng gió.

Cô không trả lời, chỉ siết tay chặt hơn.

Chiếc xe đột ngột dừng lại, tiếng phanh rít lên. Sự yên tĩnh ập đến quá nhanh khiến cô choáng váng.

“Đến rồi.” Anh gỡ tay cô ra khỏi eo mình. “Xuống đi.”

Cô bước xuống, chân hơi run. Nơi này… ồn ào. Vô cùng ồn ào.

Tiếng nhạc điện tử đập thình thịch. Tiếng la hét. Tiếng máy móc va chạm kim loại. Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, mùi đồ ăn nhanh. Cô hoảng sợ lùi lại, va vào ngực anh.

“Đây… đây là đâu?” Giọng cô run rẩy.

“Một nơi ồn ào,” Kha Tùng Ứng đáp, giọng thản nhiên. Anh nắm lấy cổ tay cô, không phải là cái nắm dịu dàng, mà là một cái nắm giữ chặt, đầy quyền lực. “Nắm chặt.”

Anh kéo cô đi.

Cô như một con thuyền nhỏ bị ném vào cơn bão. Mọi giác quan của cô đang gào thét. Cô bịt tai lại, nhưng âm thanh vẫn xuyên qua. Cô muốn chạy trốn.

Anh kéo cô xuyên qua đám đông, dừng lại trước một cỗ máy.

“Đây là chỗ có thể giúp em trút giận,” anh nói sát tai cô.

Anh nhét vào tay cô một cây búa. Nó nặng và lạnh.

“Cái gì đây?”

“Đập chuột đất,” anh nói. “Nghe kỹ. Khi con chuột chui lên, sẽ có một âm thanh. Em nghe thấy ở đâu, thì đập xuống ở đó.”

Anh đứng sau lưng cô. Không, anh gần như là ôm trọn cô từ phía sau. Cơ thể anh bao bọc lấy cô. Anh đặt tay mình lên trên tay cô, cùng nắm lấy cây búa.

“Sẵn sàng chưa?”

Một tiếng “chít” vang lên ở bên trái.

“Đập!”

Tay anh, cùng với tay cô, giáng cây búa xuống.

“BỐP!”

Một tiếng kêu thảm thiết của con chuột máy vang lên. Cả cơ thể cô rung lên vì lực dội lại.

“Chít!” Lại một tiếng bên phải.

“BÊN NÀY!”

“BỐP!”

Anh không chỉ dạy cô chơi. Anh đang cho cô mượn đôi mắt của anh. Anh là phương hướng của cô.

Sau vài lần, anh buông tay. “Em thử đi.”

Tô Nhuyễn hít một hơi. Cô tập trung. Tiếng ồn ào xung quanh biến mất. Cô chỉ còn nghe thấy…

“Chít!”

“BỐP!”

Cô đập trúng.

“Chít!”

“BỐP!”

Cô đập trúng.

Cô bắt đầu đập nhanh hơn. Cô không còn là cô bé mù nhút nhát. Cô là một thợ săn. Cây búa trong tay cô trở nên nhẹ bẫng. Cô trút hết.

Cô đập vào những tiếng cười nhạo trong lớp học.
Cô đập vào những bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào cô.
Cô đập vào tiếng khóc của mẹ và tiếng thở dài của ba.

Cô đập. Nâng lên. Và đập xuống.

TiLúc trò chơi kết thúc, cô thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trán. Cả người cô run lên, không phải vì sợ, mà vì hưng phấn.

Một chai nước lạnh áp lên má cô. Anh đã mua nước mơ chua.

Cô ngửa cổ, uống một hơi. Vị chua chua ngọt ngọt, sảng khoái đến tận óc.

Trên đường về, gió đêm đã dịu hơn.

“Vui không?” Anh hỏi.

“Vui.” Cô thì thầm.

“Anh Ứng!” Đám Cát Ngạn chạy xe máy vọt qua, huýt sáo trêu chọc.

“Em có ghét ai không?” Kha Tùng Ứng đột nhiên hỏi, át đi tiếng ồn ào.

Tô Nhuyễn im lặng.

“Ghét ai thì hét lớn lên! Không ai nghe thấy đâu!” Anh gào lên.

Cô cắn môi. Ký ức về những lời chế nhạo, những bàn tay, những tiếng cười…

“Tôi…”

“Hét lên!”

Cô hít một hơi thật sâu, rồi cô hét lên, dùng hết sức lực của mình, hét vào màn đêm, hét vào ngọn gió.

“TÔI CHÁN GHÉT CHÍNH MÌNH!”

Tiếng hét của cô, ai oán và tuyệt vọng, tan vào tiếng gió.

Chiếc xe vẫn lao đi. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy giọng anh, trầm và rõ, ngay bên tai.

“Thật khéo.”

“Thứ mà em ghét,” anh nói, “lại vừa đúng là thứ anh thích.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận