Chương 11

Thân hình to lớn của người đàn ông bao phủ lấy cô, khiến Thời Anh bên dưới trông thật nhỏ bé.
“Ưm~~” Sự kích thích mãnh liệt làm Thời Anh căng cứng, tuy cố nghiến răng nghiến lợi kiềm chế nhưng dưới sự tác động của Thẩm Nguyệt Lâm, cô vẫn thoát ra những tiếng rên rỉ kiều mị.

Âm thanh của cô giống như tiếng hát của thiên nhiên lọt vào tai người đàn ông. Côn thịt to lớn chôn sâu trong cơ thể Thời Anh đột nhiên sưng lên thêm một vòng. Kích thước hoàn toàn không khớp khiến Thời Anh dường như có thể cảm nhận được cái thứ to lớn kia đang căng tràn huyết dịch lưu chuyển.
Cơ bắp của Thẩm Nguyệt Lâm căng cứng, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh giữ yên khi đâm vào, tận hưởng khoái cảm do vách thịt co giật mang lại.
Một giây tiếp theo, người đàn ông dùng đôi tay to lớn bế Thời Anh lên, ôm lấy cặp mông mềm mại của cô, ép cô vào lòng anh, đặt cô ngồi lên đùi, tiếp tục đẩy cô theo tư thế Phật ngồi. (Không biết lên gg xem nha hihi)
Tư thế từ dưới lên này sâu đến mức Thời Anh chịu không nổi, chỉ có thể lắc đầu bất lực, trên mặt có những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, mỏng manh như thể chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan.
Cái rễ khổng lồ cứng ngắc tiến lên như một cây tre mạnh bạo, mỗi cú đâm lại đẩy vào chỗ sâu nhất, thậm chí còn đâm vào tử cung vài lần.
“Quá sâu… đau quá…” Cô gái rên rỉ, thốt ra những lời cầu xin rời rạc từ trong kẽ răng. Cô vừa mới trải qua tình dục, làm sao có thể chịu đựng được một cuộc tình mãnh liệt như vậy, sự kích thích to lớn gần như khiến cô choáng váng, thần hồn điên đảo.
“Gọi tên anh! Gọi cho tôi!” Thẩm Nguyệt Lâm ôm eo cô đẩy lên, trầm giọng ra lệnh. Rơi vào dục vọng, hắn lúc này sắc mặt lạnh lùng, độc ác tàn nhẫn, hắn nắm quyền sinh quyền sất trong chuyện tình dục này, hắn muốn làm gì thì làm.
“Ừm… a ~” Thời Anh nghiến răng nghiến lợi, đôi má ửng hồng ướt đẫm nước mắt, hàng mi ướt nhẹp run rẩy, cô cụp mắt xuống, không nhìn anh vào lúc này. Thẩm Nguyệt Lâm lúc này thật lạ lẫm, ngôn từ và sức mạnh của anh lúc này là điều cô chưa từng thấy trước đây. Anh nào có nửa phần bộ dáng lạnh lùng cấm dục của người cha trước đây.
Dương vật dày và dài lao nhanh vào trong cơ thể cô, đâm sâu mãi cho đến khi chạm vào cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cổ tử cung. Mỗi cú thúc khiến Thời Anh cảm thấy bụng dưới càng đau nhức. Cô không khỏi vặn vẹo mông, cố gắng rút lui tống khứ dị vật nhưng không thành công bởi bàn tay to lớn của người đàn ông đang ôm lấy cặp mông mềm mại của mình. Dái tai bị nhẹ nhàng liếm mút, hơi thở nóng hổi của Thẩm Nguyệt Lâm phả vào cổ cô:

“Ngoan, gọi tên anh, anh sẽ không vào.” Anh một tay cố ý mà bóp lấy đỉnh tuyết trên ngực cô, một tay giữ mông cô trong tay anh và vô tình hay cố ý ấn sâu vào háng anh. Một cú lút cán.
Thời Anh trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận. Sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cô gần như mất trí. Cuộc làm tình này là niềm vui tột cùng của Thẩm Nguyệt Lâm. Nhưng đối với Thời Anh, nó giống như bị tra tấn. Anh đã tiến vào đủ sâu. Thời Anh từ nhỏ đã cực kỳ sợ đau đớn. Nếu anh còn tiếp tục đâm vào, cô sợ nội tạng của mình sẽ sắp bị anh dập nát mất.
Tuy nhiên, chỉ chữ “Bố” đã khiến tâm trí cô càng trở nên cứng rắn hơn, khiến Thời Anh cau mày và nước mắt hiện ra ở khóe mắt đỏ hoe.
Thân dưới của Thẩm Nguyệt Lâm căng trướng đến mức muốn nổ tung, anh véo chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, buộc cô phải nhìn anh, dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cô. “Tại sao không thể? Trên cơ thể con có bộ phận nào không thuộc về ta?”
Thời Anh nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác, sau đó côn thít đỏ tía trong cơ thể cô lại bị hắn đẩy vào trong, đẩy cổ tử cung tách ra từng chút một. Hoàn toàn xâm nhập vào khoang tử cung.
“A… đau quá!! Đừng…” Bụng dưới Thời Anh co thắt, cô lắc đầu khóc lóc, toàn thân run rẩy như một dạng rung động, đôi tay nhỏ bé bị trói không ngừng đẩy vào ngực người đàn ông, khuôn mặt gầy gò trắng nõn, cổ tay có vào vết đỏ do thắt lưng siết chặt mà thành.
“Em yêu… đừng sợ, một lát sẽ ổn thôi…” Khi Thẩm Nguyệt Lâm kịp phản ứng, anh đã nhét hung vật vào tử cung cô, dục vọng và rượu như dã thú gặm nhấm, khiến anh phải vứt bỏ tất cả sự thương hại, dịu dàng và phó mặc cho bản năng của mình làm bậy trong cơ thể cô.
Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào tấm lưng mịn màng của cô như một đứa trẻ. Phần thân dưới dính chặt vào nhau, không để lại một khoảng trống nào, chỉ lộ ra hai quả bóng đầy đặn, chứa đầy tinh hoa.

Thẩm Nguyệt Lâm cởi thắt lưng trói tay Thời Anh, dùng bàn tay to lau nước mắt cho cô, không nhúc nhích, chỉ chôn sâu trong đó, chờ cô thích ứng.
Anh nhìn cô bé đang nức nở trước mặt, vuốt tóc cô bé, thấp giọng thì thầm: “Bà nội em luôn muốn có một đứa cháu trai, chúng ta sinh cho bà ấy một đứa nhé?
Đôi mắt cô mở to ngậm nước mắt chứa đầy sự hoài nghi.
Anh ta có bị điên không? Làm sao cô có thể sinh con cho anh, chưa kể hậu quả nếu Chu Tống Ngọc biết được chuyện đáng xấu hổ này thậm chí nếu nó lan ra, cũng đủ để hủy hoại cả hai người, thậm chí là toàn bộ gia tộc họ Thẩm.
“Em sợ cái gì? Không phải em đã biết chúng ta không có quan hệ huyết thống sao?” Thẩm Nguyệt Lâm vén mái tóc rối bù ra sau tai, mặt vô cảm nói.
Cho dù không có quan hệ huyết thống thì Thời Anh từ nhỏ vẫn là con gái nuôi của anh, làm sao anh có thể nói những lời biến thái và vô liêm sỉ như yêu cầu con gái mình sinh cho mình một đứa con.
Điên rồ, biến thái, bệnh hoạn!
Thời Anh quay mặt đi, không có gì để nói với anh, cô mới 19 tuổi, vừa mới trưởng thành, tuổi thanh xuân mới bắt đầu. Cô không muốn mang thai và sinh con. Hơn nữa, cô cũng không thích trẻ con chứ đừng nói đến sinh con cho anh.
Kỳ thật Thẩm Nguyệt Lâm cũng không thực sự muốn cô có thai, anh chỉ nhân cơ hội này nhắc nhở cô rằng bọn họ không có quan hệ huyết thống, điều này ít nhất sẽ khiến gánh nặng tâm lý của cô bớt nặng nề hơn. Anh vừa nếm trải tư vị ngọt ngào, làm sao anh có thể chịu đựng được việc không thể chạm vào cô khi cô mang thai.
“A ~” Thứ to lớn trong cơ thể cô dần dần cử động, Thời Anh mất cảnh giác rên rỉ. Đôi tay không bị trói của cô vô thức tóm lấy vai người đàn ông, móng tay cắm vào da thịt, liên tục co giật.
Nỗi đau này đối với Thẩm Nguyệt Lâm chẳng đáng là gì, ngược lại còn là chất xúc tác cho khoái cảm. Người đàn ông kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, dẫn cô sờ bụng cô, hỏi một cách độc ác và khiêu gợi: “Em thấy thế nào? Con có cảm thấy baba đang ở bên trong con không?” hình dạng bụng cô gồ lên hình côn thịt của anh trong mỗi cú nhấp anh thúc vào.
Thời Anh cố gắng rũ bỏ nó như thể cô đang chạm vào một củ khoai tây nóng hổi, ​​giãy dụa muốn hất ra nhưng lại bị anh lại đưa ngón tay vào miệng. Những ngón tay của cô trắng nõn, mềm mại và thon thả, móng tay cô cũng hồng hào. Lúc này bị Thẩm Nguyệt Lâm bắt lấy, mút từng cái một, bắt chước động tác giao cấu, cực kỳ dâm đãng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thời Anh mệt mỏi đến không còn sức lực phản kháng, chỉ cầu xin mọi chuyện nhanh chóng kết thúc.
Cô cảm giác như đang bị thao túng quỳ xuống giường, vòng eo thon thả hạ xuống, mông bị anh ép nâng lên, cái lỗ sưng tấy đỏ bừng của cô lại một lần nữa bị vật cứng nóng nóng kéo dãn ra, đâm vào, đẩy ra vào tận cùng sâu nhất với một lực đạo rất lớn. Những cú va chạm khiến toàn bộ chiếc giường rung chuyển dữ dội.
Tinh dịch lần lượt thi nhau ùa vào âm đạo của cô khiến bụng cô hơi phình ra như đang mang thai.
Tiếng thở dốc của nam giới và tiếng rên rỉ của phụ nữ lần lượt vang lên trong phòng cùng với âm thanh cơ thể va chạm vào nhau, cả căn phòng tràn ngập bầu không khí mãnh liệt và dâm đãng.

Bình luận

Để lại bình luận