Chương 11

Tiểu huyệt của Ngôn Khả Khả bị ngón tay anh cắm vào khiến mềm nhũn cả người, cái miệng nhỏ nhắn vô thức rêи ɾỉ quyến rũ, vẻ mặt say mê, cô nghe anh nói vậy thì xấu hổ cắn môi, chôn đầu vào trong ngực anh.
Bụng dưới của Quân Bạch nóng đến mức khó chịu, anh mở dây kéo quần và thả côn ŧᏂịŧ sưng to ra ngoài, bắt được bàn tay mềm mịn nhỏ bé của cô và đặt lên côn ŧᏂịŧ thô to.
“Lẳиɠ ɭơ, vuốt côn ŧᏂịŧ cho tôi!”
Từ trước đến nay, Ngôn Khả Khả chưa bao giờ dùng tay vuốt côn ŧᏂịŧ của đàn ông, nhất thời cô xấu hổ đến mức không chịu nổi, không muốn vuốt cho anh.
Một tay Quân Bạch chơi cô, một tay đang đùa bỡn ngực của cô nên chẳng còn tay nào để khống chế Khả Khả, anh không thể làm gì khác hơn là uy hϊếp: “Lẳиɠ ɭơ, ngoan ngoãn vuốt côn ŧᏂịŧ cho tôi! Nếu em không nghe lời, tôi sẽ thao da^ʍ huyệt của em ở nơi này!”
Ngôn Khả Khả không muốn bị thao, chỉ có thể nói một cách đáng thương: “Tôi…tôi sẽ không…”
Quân Bạch cầm chặt tay cô đặt trên côn ŧᏂịŧ vuốt ve vài cái: “Ngoan, cứ làm như vậy.” Anh nói xong thì vừa chơi ngực vừa chơi tiểu huyệt của cô.
Ngôn Khả Khả vừa mềm nhũn đón nhận sự trêu đùa của anh, vừa giúp anh vuốt ve côn ŧᏂịŧ.
Vài phút đồng hồ trôi qua, anh không chỉ không có bắn mà côn ŧᏂịŧ càng lúc càng to hơn, Ngôn Khả Khả không muốn vuốt nữa bèn cúi gằm mặt ấm ức: “Không hay rồi…tay tôi mỏi quá…ưm…nhẹ chút…”
Quân Bạch dùng tay đâm thật mạnh vào tiểu huyệt, cảm thấy côn ŧᏂịŧ cứ sưng như vậy cũng không hay lắm.
Anh suy nghĩ một lúc thì trực tiếp đỡ côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt của Ngôn Khả Khả, hung hăng làm mấy cái để giảm bớt du͙© vọиɠ.
“Vẫn là thao huyệt dễ chịu hơn!” Anh ngửa đầu cảm thán một câu.
“A!” Ngôn Khả Khả bị anh thao huyệt bất ngờ như vậy khiến cô gọi ra một tiếng, gấp gáp nói: “Không được…ưm…không thể ở chỗ này…ưm…bên ngoài có người…”
“Sợ cái gì?” Quân Bạch không thèm để ý đến nỗi lo lắng của cô, cho dù lõa thể bị người ta nhìn thấy thì anh vẫn không hoảng sợ, huống chi chỉ bị người ta biết mà thôi.
“Không được…ưm…các cô ấy sẽ…ưm…nghe thấy…” Cơ thể Ngôn Khả Khả bị thao mà đong đưa, âm thanh dường như cũng bị lay động.
Quân Bạch chỉ cười nhạt với nỗi lo của cô, nghe thì nghe, có cái gì không được?
“Lẳиɠ ɭơ, sợ bị nghe thấy mà còn kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lớn của tôi như vậy à? Tôi thấy càng có người ở đây thì em càng bị thao đến mức hưng phấn đó!”
“Ưm…tôi không có…” Ngôn Khả Khả mắc cỡ đỏ mặt rối rít lắc đầu.
Quân Bạch đâm mạnh vào cô khiến cô không còn sức để giải thích, chỉ có thể mềm mại rêи ɾỉ ưm ưm a a.
Quân Bạch nở nụ cười dâʍ đãиɠ: “Lẳиɠ ɭơ, không sợ Vu Dương biết chúng ta làʍ t̠ìиɦ ở trong này sao?”
Ngôn Khả Khả lấy lại tinh thần, căng thẳng đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến mức đỏ bừng: “Dừng…dừng lại…không…không thể…để cho A Dương…biết…ưm…đừng…”
Quân Bạch cố ý cắm mạnh vào trong mấy cái, tàn bạo nói: “Chính là muốn để cậu ấy thấy, da^ʍ huyệt bạn gái xinh đẹp của cậu ta bị côn ŧᏂịŧ lớn của bạn cậu ta thao đây này! Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy để cậu ấy xuống đây nhìn xem!”
Quân Bạch vừa tiếp tục làm cô vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Vu Dương.
Ngôn Khả Khả bị anh dọa sợ đến mức trào nước mắt, hu hu lắc đầu cầu xin anh: “Đừng…đừng như vậy…không được để A Dương biết…hu hu…”
Quân Bạch vẫn còn thương cô, anh cúi đầu khẽ hôn vào giọt lệ trên khóe mắt cô: “Lẳиɠ ɭơ, đừng khóc, tôi chỉ hù dọa em.”
“Vậy anh đừng thao nữa…” Ngôn Khả Khả được voi đòi tiên.
Trong mắt Quân Bạch hiện lên vẻ không vui. Anh có thể nghe lời cô bất cứ chuyện gì, nhưng ngoài chuyện thao cô!
“Lẳиɠ ɭơ, tôi thấy em chính là thiếu thao!”
Anh không chỉ không ngừng lại mà còn điên cuồng cắm một cách mãnh liệt hơn, bày ra tư thế trừng phạt.

Bình luận

Để lại bình luận