Chương 11

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 11

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chiếc Máy Rửa Chén
Di Di nằm ườn trên giường cả ngày. Cô không muốn ra ngoài.
Ngày hôm qua, cô đã thêm Wechat của Chiếu Dã. Vòng bạn bè của anh trống trơn, ảnh đại diện là một màu đen kịt. Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Đang lúc cô mở khung chat của anh ra nhìn, bên kia đột nhiên gửi một tin nhắn tới: “Mấy giờ em tan làm?”
Di Di giật mình làm rơi cả điện thoại. Cô đợi vài phút mới nhắn lại: “Có việc gì không?”
Chiếu Dã không trả lời nữa.
Di Di bực bội. Cái gã này rốt cuộc là sao?
Cô ngây ngốc đến tận trời tối, cơn đói réo gọi. Cô quyết định làm món mì cà chua thịt bò. Cô đang lúi húi lột vỏ cà chua , thì bóng đèn trong bếp nhấp nháy, rồi tắt phụt.
Cúp điện?
Không, đèn ngoài phòng khách vẫn sáng. Chỉ hỏng bóng đèn bếp.
Di Di gọi cho Mai Hoa Lộc. Bên kia ồn ào như đang cãi nhau. Anh ta chỉ nói vội sẽ cho người tới sửa rồi cúp máy.
Rắc rối thật. Di Di đành bật đèn pin điện thoại, tiếp tục nấu mì.
Không bao lâu, có tiếng gõ cửa. Nhanh vậy sao? Mai Hoa Lộc đúng là đáng tin.
Nhưng người đến là Chiếu Dã. Anh đang bê một cái thùng giấy khổng lồ.
Tối qua vừa khóc lóc, vừa mắng anh, bây giờ Di Di không biết phải đối mặt thế nào, chỉ ngơ ngác: “…Sao vậy?”
Chiếu Dã lời ít ý nhiều: “Nhận lỗi.”
Rồi anh bổ sung: “Chuyện hôm qua.”
Nói xong, anh vác cái thùng đi thẳng vào nhà. Dưới ánh đèn phòng khách, Di Di thấy hàng chữ trên thùng: “Máy Rửa Chén Đa Năng”.
“…Này?”
Chiếu Dã không trả lời, anh thuần thục đi vào bếp, ấn công tắc đèn. Tối om.
“Hỏng rồi.” Di Di lẩm bẩm.
Chiếu Dã liếc cô một cái. “Chờ ở đây.”
Anh đi rồi quay lại rất nhanh, trong tay cầm một cái bóng đèn mới. Anh lấy một cái ghế đẩu dẫm lên.
“Cẩn thận…” Di Di theo bản năng giữ lấy chân ghế, ngửa đầu nhìn anh. Anh xoay vài cái đã tháo xong bóng cũ, đưa cho cô.
“Được rồi, em bật thử xem.”
Di Di ấn công tắc. Căn bếp sáng bừng trở lại.
Chiếu Dã bước xuống, hất cằm về phía cái máy rửa chén. “Cái này, lắp cho em.”
“Không, không cần!” Di Di vội xua tay. “Anh mang về dùng đi!”
“Tôi không dùng đến.”
“Vậy tôi chuyển tiền cho anh…”
“Em không cần gánh nặng tâm lý,” mặt anh vẫn vô cảm, “Vốn dĩ là anh không đúng.”
Di Di bấu ngón tay, mũi bỗng thấy cay cay. Cô đứng nhìn anh hì hục lắp đặt chiếc máy. Cô chợt nhận ra, mình không còn sợ anh nữa.
Đang lắp dở thì Mai Hoa Lộc đến. Anh ta nhìn cảnh tượng trong bếp, rồi nhìn Di Di với ánh mắt đầy thâm ý, cười mỉm: “Xem ra… hai người ở chung rất tốt.”
Mặt Di Di đỏ bừng, cố giải thích: “Không phải… Anh ta vừa lúc đến…”
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Mai Hoa Lộc cười cười rồi rời đi.
Anh không hiểu… Di Di thở dài.
Chiếu Dã lắp xong, thu dọn rác chuẩn bị rời đi.
“Chờ… chờ đã!” Di Di gọi anh lại.
Chiếu Dã quay đầu.
Di Di nắm chặt góc áo, không dám nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nấu mì cà chua thịt bò nạm. Anh… muốn ăn cùng không?”
Đôi mắt Chiếu Dã sáng lên. Anh chậm rãi gật đầu: “Được.”
“Vậy anh chờ chút, tôi đi giày, chúng ta… cùng đi siêu thị.” Nghĩ đến sức ăn của anh, đồ dự trữ chắc chắn là không đủ.
________________

Bình luận

Để lại bình luận