Chương 11

Cô bị rót đầy.

Một ngày rưỡi sau Dịch Nhữ mới tỉnh dậy, cơ thể cô đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Ngay khi Dịch Nhữ tỉnh dậy, cô nhận được một tin nhắn nặc danh trên điện thoại:

[Cục cưng, chủ nhân giúp em xin nghỉ ba ngày, nghỉ ngơi thật tốt, không được rời khỏi phòng. ]

Dịch Nhữ cũng nhìn thấy hơn chục cuộc điện thoại và tin nhắn WeChat từ bạn trai, cô định trả lời nhưng sau khi nhìn những vết hằn trên người khiến cô run rẩy rút ngón tay ra.

Nghĩ rằng có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng giấc mộng tan vỡ.

Đó là ai! Đó là ai! Cô nhắn tin chất vấn nhưng không nhận được phản hồi.

Dịch Nhữ không tin chạy ra ngoài báo cảnh sát muốn tra số điện thoại, cảnh sát trẻ nhiệt tình nói sẽ đi vào lập án cho cô, sau đó cũng không thấy đi ra nữa, mà trên đường trở về còn có người nhét một quả trứng rung tình thú vào tay cô rồi lái xe đi, trên hộp có viết: [Bảo bối mau về nhà].

Cô vứt đồ chơi rồi xoay người bỏ chạy, đêm đó trốn ở một bệnh viện. Cô đã nói chuyện với y tá, và cuối cùng cơ thể yếu đuối vẫn không thể chịu đựng được nằm trên ghế và ngủ thiếp đi.

Mà ngày hôm sau cô lạo mơ màng tỉnh lại ở một khách sạn năm sao, trên người không có quần áo, trên làn da là vết hôn cũ và mới chồng lên nhau, tinh dịch bắn vào bụng, hạ thể giữa hai chân chứa đầy chất lỏng.

Ngoài ra, đáng chú ý nhất chính là mấy dòng chữ viết tay khác nhau trên thân thể…

Trên ngực: Đừng cố chạy trốn, con điếm nhỏ.

Trên đùi: Buổi tối ngoan ngoãn ở nhà thuê đừng đi đâu.

Trên mông: Đây là cảnh cáo.

Dịch Nhữ sụp đổ lại tuyệt vọng gọi điện thoại cho bạn bè muốn chuyển đến nhà cô ấy, nhưng tối hôm trước cô ấy lại nhận được lệnh điều động khẩn cấp rời khỏi thành phố A ngay trong đêm.

Cuối cùng cô nhớ lại một câu nói của người đàn ông đó – đây là đại bản doanh của anh.

Cảm xúc của Dịch Nhữ rơi vào trạng thái căng thẳng chưa từng thấy.

Sau đó, mặc cho cô vùng vẫy chống cự thế nào, người đàn ông đó vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối theo dõi từng hành động của cô, giống như dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi yếu ớt, mỗi khi cô cho rằng mình sắp tìm được hy vọng thì anh sẽ tàn nhẫn đánh cô một đòn cảnh cáo.

Việc đầu tiên Dịch Nhữ làm khi trở về nhà là uống thuốc tránh thai vừa mới đặt hôm trước.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là hương vị của nó không khó uống như cô vẫn tưởng tượng mà thay vào đó là một vị ngọt dễ chịu trong khoang miệng.

Dịch Nhữ cảm thấy kỳ lạ, vừa mới nuốt xuống thì nhìn thấy một tờ ghi chú trong hộp.

[Chủ nhân rất khỏe mạnh, bé cưng không cần phải uống thuốc tránh thai, tác dụng phụ của nó rất nghiêm trọng nên anh đã đổi thành kẹo rồi.]

“Ọe…”

Lọ thuốc ngay lập tức rơi xuống đất, Dịch Nhữ kinh hãi ngồi bệt xuống sàn, lông tơ dựng đứng, nhìn những viên thuốc vương vãi trên sàn.

Cứu với!

Là ai!

Rốt cuộc là ai vậy!

Biết địa chỉ và số điện thoại của cô, ít nhất đã theo dõi cô được một năm, cũng có đủ năng lực để thao túng bạn bè của cô, thậm chí còn có thể can thiệp đến cảnh sát… Rốt cuộc người đó có quyền lực đến như thế nào!

Nhưng chấp nhận số phận thì không có khả năng.

Dịch Nhữ chuyển nhà ngay ngày hôm đó, còn đổi cả sim điện thoại mới, cô không nói cho ai biết về chuyện này.

Trong vài ngày đầu tiên, hầu như lúc nào Dịch Nhữ cũng trong trạng thái lo lắng và sợ hãi, nhân viên chuyển nhà thấy sắc mặt cô quá nhợt nhạt, còn hỏi cô có muốn đến bệnh viện không. Nhưng may mắn thay, từ khi chuyển nhà, tên biến thái đó đã không còn xuất hiện nữa.

Bình luận

Để lại bình luận