Chương 11

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 11

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Quả nhiên giữa nuôi mèo và nuôi trai, sự khác biệt này vẫn còn lớn quá.

Quý Hạ đưa tay lên ấn mi tâm, đối với Vân Bạch lại có loại cảm giác yêu thương, năm nay cô sắp hai mươi bốn tuổi, Vân Bạch thì nói anh vừa trưởng thành, theo loài người thì anh khoảng mười tám tuổi, là một em trai đáng yêu.

Quý Hạ cũng không có tâm tư gì khác, dặn dò hai câu bảo anh đừng để anh lộ tai ra bên ngoài, rồi chuẩn bị đứng dậy nấu cơm cho anh.

“Hạ Hạ.”

Vân Bạch đi theo Quý Hạ đứng dậy, đi hai bước thì gọi có chút chờ mong.

Loại sinh vật như mèo con, lúc không dính người sẽ lạnh lùng nằm sấp một bên quan sát cô, đối với cô làm chuyện ngu xuẩn gì cũng thờ ơ, nhưng nếu một khi đã dính người, thì đó chính là thật sự dính người.

“Thật ra ở bên ngoài cậu có thể gọi tôi là chị gái.”

Dù sao một thiếu niên trẻ tuổi như vậy đi theo đằng sau lưng cô gọi Hạ Hạ, luôn cảm giác hình ảnh này đi ra ngoài như vậy không đúng lắm.

Quý Hạ suy nghĩ một chút, lại mở miệng.

“Không” Vân Bạch cũng rất nhanh mở miệng, mí mắt thiếu niên rũ xuống, xương quai xanh dưới áo sơ mi trắng lộ ra, càng mang theo vài phần quyến rũ “Gọi mẹ cũng tốt hơn gọi chị gái.”

Quý Hạ:???

Quý Hạ chưa kịp thông não.

Đã thấy Vân Bạch lại bước tới gần thêm hai bước, ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy hình ảnh phản chiếu của cô, có chút ngoan ngoãn lại thường, lại có chút lạnh lùng khó gần.

“Hạ Hạ tự xưng là mẹ cũng rất đáng yêu.”

Quý Hạ:…

Mặc kệ cô có đáng yêu hay không, trước tiên anh phải quên đi chuyện cô từng tự xưng là mẹ đi, cảm ơn.

Cuối cùng nhìn Quý Hạ xoay người đi vào phòng bếp, bộ dáng như đang chạy trốn, Vân Bạch nhếch khóe môi.

Đôi đồng tử mắt mèo màu hổ phách rơi vào chiếc điện thoại di động mà Quý Hạ không kịp lấy đi, trên mặt có chút lạnh lẽo, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, đưa mắt nhìn qua phòng bếp

Nhìn thấy Quý Hạ đang bận rộn trong bếp, xương ngón tay thiếu niên hơi cong lên, ngón tay thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng đè lên trán, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lặng lẽ quay người không một tiếng động, đi về phía phòng ngủ của Quý Hạ.

Là một con quái vật nhỏ vừa mới lớn, quả thực không thể sống ở đây mà không chuẩn bị một thứ gì đó.

Chẳng qua anh cảm thấy làm một con mèo yêu, để cho một con người bình thường có nền giáo dục phổ thông lập tức chấp nhận anh, đây là điều không thể nào.

Cho nên nếu như chuyện lúc nãy không xảy ra, anh cũng không nghĩ sẽ không bị lộ sớm như vậy.

Vân Bạch lặng lẽ không một tiếng động bước vào cửa, đôi mắt mèo màu hổ phách nhếch lên, lông mi dài khẽ rung một chút, đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.

Sau khi mở ra, thấy rõ quần áo bên trong, đôi mắt mèo hơi nheo lại.

Đôi tai mèo con màu trắng cam lộ ra khỏi lớp lông mềm một cách không kiểm soát được.

Chỉ thấy quần áo Quý Hạ trong tủ treo gọn gàng ở một bên, mà bên kia, mấy bộ quần áo anh giấu ở sâu trong tủ bị Quý Hạ tìm thấy, đã được cô sắp xếp rồi treo lên.

Đặt chúng lại với nhau.

Tuy rằng vừa rồi đã nhìn thấy được, nhưng nhìn như vậy vẫn làm tâm tư nhỏ của mèo con trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.

Đôi tai mèo mềm mại bất giác cụp xuống, khẽ di chuyển về phía sau, xu hướng có một đôi tai máy bay ban nãy đột nhiên nổi lên, cho thấy tâm trạng của anh không được bình tĩnh như trước

Vân Bạch vươn tay, lặng lẽ đẩy quần áo của mình về phía quần áo Quý Hạ.

Nhìn quần áo hai người chạm vào nhau, anh thu hồi ánh mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm không có cảm xúc gì, chậm rãi đóng cửa tủ lại.

“Vân Bạch?”

Bên ngoài truyền đến giọng nói hơi khó hiểu của Quý Hạ.

Vân Bạch xoay người đi ra ngoài hai bước, chợt nhận ra được cái gì đó, đưa tay chạm vào ngọn tóc mình.

Bình luận (0)

Để lại bình luận