Chương 11

Người ở trong mắt nhi thần vĩnh viễn là mẫu hoàng tôn quý nhất!

” ”

Trẫm, trẫm chỉ là hữu danh vô thực, ngươi không cần nịnh hót như vậy……”

Thiếu nữ một lòng không chịu nổi người trong lòng nghi ngờ, Minh Vân Tiếu không muốn nghe mẫu hoàng tự giễu như vậy, dưới tình thế cấp bách, lại đè xuống cái gáy người trong lòng, hung hăng hôn lên đôi môi thảm hại.

Nữ đế không thể tin được mà cứng đờ người, cảm giác vật giữa háng lại cương lên, phần đầu thậm chí mượt mà nhợt nhạt cọ tới khe thịt mềm mại của nàng.

Khoang miệng bị đầu lưỡi xâm lấn khuấy đảo, nàng lập tức kịch liệt giãy giụa, côn thịt nữ nhi ở lỗ hoa mẫn cảm cọ tới cọ lui, kích thích dòng nước ấm áp trong lỗ chảy ra.

Hôn môi kịch liệt kéo dài liên tục khiến cho nữ đế mệt mỏi chịu thua.

Minh Vân Tiếu cứ như vậy mà triền miên hôn mút giữa môi cùng cằm mẫu hoàng, rồi mới chậm rãi buông tay.

Nữ đế một phen đẩy nữ nhi ra, giơ tay tát nàng một bạt tai!

Chát —— Rõ ràng mẫu hoàng đã mất sức, nhưng đầu Minh Vân Tiếu lại bị đánh đến nghiêng sang một bên, nữ đế cũng thân hình nghiêng ngả, bàn tay run rẩy.

“Nghiệt…..

Nghiệt tử!

Ngươi cút cho Trẫm!”

Từ sau ngày xảy ra sự việc ở bể tắm, Minh Vân Tiếu không đến vấn an mẫu hoàng, Hỉ Nhi cũng được hạ lệnh không cần truyền tin tức đến Đông Cung.

Tưởng niệm thành tật, Minh Vân Tiếu hằng đêm chỉ có thể lẻn vào tẩm cung, từ xa âu yếm nhìn mẫu hoàng bị gian dâm, xem đến khi ả dì ác quỷ bứt ra rời đi, lại nhìn Hỉ Nhi hầu hạ rửa sạch, thẳng đến tận khi mẫu hoàng chìm vào giấc ngủ.

Mấy tháng sau, sinh nhật mười sáu tuổi của Công chúa, Đông Cung tổ chức yến tiệc, đàn sáo ồn ào náo động.

Nữ đế lộ diện uống ly rượu, ngồi không bao lâu liền hồi cung.

Nhiếp Chính Vương lại đưa lên đại lễ, thoải mái chè chén, nhìn qua thật là vì cháu mình mà cao hứng.

Minh Vân Tiếu không có hứng thú, uống rượu cả đêm, say đến bất tỉnh nhân sự, được cung nhân đỡ dậy dìu về phòng ngủ.

Ban đêm khát nước tỉnh lại, không còn nghe thấy tiếng động ồn ào ở bên ngoài , yến hội hẳn đã tàn cuộc.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương ngồi dậy, thế nhưng lại phát hiện tay mình bị trói trên đầu giường, trên đùi nàng lại là mẫu hoàng mà nàng ngày đêm tơ tưởng!

“Mẫu……”

Nàng không thể tin tưởng mà trừng mắt.

Mẫu hoàng trước mắt căm tức nhìn, bị một cái khăn đen bịt miệng, đôi tay cũng treo ở đỉnh đầu, hai chân mở rộng mà ngồi quỳ ở trên đùi mình, vú khẽ run, eo bụng cong cong, trắng nõn đập vào mắt nàng.

“Đây mới là lễ vật thành niên mà thần đưa lên cho điện hạ, không biết ý điện hạ thế nào?”

Nhiếp Chính Vương đẩy cửa đi vào, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vỗ về cặp mông phì nộn của nữ đế, dâm đãng cười nói.

“Mau, mau buông mẫu hoàng ra!”

Minh Vân Tiếu ra sức động, tay nắm chặt, bụng dưới nảy lên lửa nóng dục vọng, thiêu đến nàng miệng lưỡi khô rát.

Bình luận

Để lại bình luận