Chương 11

Cho dù hiện tại cô mượn được một cái di động của ai đó đi chăng nữa, cô cũng không nhớ rõ số điện thoại của Trần Hạo hay là số điện thoại của cha mẹ của Trần Hạo, đương nhiên, còn có số của Cố Ngưng. Đứng tại chỗ này chờ đám người Trần Hạo trở về tìm cô, chuyện này tựa hồ càng không thực tế, cô sợ chờ đám người Trần Hạo đến thì đã quá muộn, du khách đều tản dần đi, một mình cô ở đây có thể càng nguy hiểm hơn nữa.

Nhậm Sơ Tuyết lấy hết dũng khí, gọi ông chủ vài tiếng, nhưng ông chủ bán đồ ăn vặt dường như đang bận rộn tiếp đãi khách, không để ý đến cô.

Trong nháy mắt, cảm giác ủy khuất khó hiểu đè ép trong lòng Nhậm Sơ Tuyết cơ hồ nhịn không được, nước mắt dâng lên tràn đầy hốc mắt, cô cảm thấy mình quả thực hoàn toàn hỏng bét rồi, vì một chút lợi ích nhỏ nhoi như vậy, mà lại có thể khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này.

Thành phố X dường như lạnh hơn thành phố BZ kha khá, với những cơn gió thu thổi qua cuốn bay những chiếc lá khô cuốn lên trên ngọn cây.

Nhậm Sơ Tuyết chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, lạnh đến run rẩy cả người, cô cắn chặt răng, chuẩn bị dựa vào trí nhớ của mình để xem xem có thể trở về đường chính hay không.

Cô dựa vào trí nhớ của mình, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, quanh co, cuối cùng… đi tới một ngõ nhỏ hoàn toàn chưa từng thấy qua.

Con hẻm nhỏ này vừa sâu vừa dài, cuối cùng là một khúc cua, bên cạnh chỉ có một cửa hàng bán nhạc cụ có treo chữ
“Chuyển nhượng Vượng phố”
thoạt nhìn đã bị bỏ hoang từ lâu.

Bốn phía im ắng, Nhậm Sơ Tuyết có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mình, còn có tiếng bước chân
“Bộp bộp”
.

Nhưng tiếng bước chân đó không thuộc về cô.

Chẳng lẽ tên côn đồ vừa rồi… Đến giờ vẫn bám theo cô tới đây?

Tim Nhậm Sơ Tuyết đột nhiên đập nhanh, căng thẳng tới cực điểm.

Cô cố gắng nhớ lại các loại kỹ thuật phòng chống quấy rối khác nhau mà cô đã xem qua, cơ bắp trên đùi cơ hồ căng thẳng đến cực hạn. Đợi lát nữa, trước tiên dùng một cú đá đũng quần của tên lưu manh kia, sau đó trực tiếp vung túi đập mặt tên đó, viền túi của cô khảm đầy kim cương loại vụn nhọn.

Nhậm Sơ Tuyết có thể tưởng tượng được kết quả xấu nhất, ở trong ngõ nhỏ không người này, một nữ sinh xinh đẹp sẽ gặp phải chuyện gì…

Nhưng một loạt kế hoạch của cô còn chưa kịp thực hiện, chợt nghe thấy phía sau có một giọng nữ quen thuộc.

“Còn muốn chạy sao?”
Sao lại là Cố Ngưng?

Nhậm Sơ Tuyết nhất thời kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, đã rơi vào một cái ôm bất thình lình.

Người phụ nữ ở phía sau có tay dài chân dài, ôm lấy toàn bộ cơ thể cô vào người cô ấy, triệt để ôm cô gọn vào trong lòng, như là người vừa mới tìm về một món bảo vật nào đó đã mất và giờ mới tìm lại được, trân trọng đến cực điểm.

Trái tim thấp thỏm, uể oải, nôn nóng của Nhậm Sơ Tuyết bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Cô vừa cảm động muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác không đúng ở chỗ nào đấy. Ánh mắt dời xuống, bàn tay của vị hoa khôi ở trường nào đó, đang nhẹ nhàng để lên trước bầu ngực to trắng nõn như hai chú thỏ của cô.

Nhậm Sơ Tuyết:
“…”
Tuy rằng đối tượng thực sự không phải côn đồ, nhưng kết quả giống như trăm sông đổ về một biển vậy.

Ngõ hẻm. Đèn đường trong hẻm nhỏ dường như đã không được sửa chữa từ rất lâu, ánh đèn lúc sáng lúc tối, chiếu ra bóng dáng hai người chồng chéo lên nhau, màn trời tối đen trở thành yểm hộ tốt nhất của hai người bọn họ.

Nhậm Sơ Tuyết bị Cố Ngưng đẩy lên tường, hai người điều chỉnh thành tư thế mặt đối mặt với nhau, cô vô lực muốn đẩy người đang xoa bóp nhào nặn và chơi đùa bộ phận tư mật của mình ra, nhưng mà trước ngực truyền đến từng cơn khoái cảm làm cho toàn thân cô như nhũn ra, sức lực để từ chối gần như không có lấy dù chỉ là một chút.

Bình luận

Để lại bình luận