Chương 11

Khương Từ Niên sau đó ngưỡng ngưỡng, mặt không đổi sắc mà tiếp tục dò hỏi vấn đề vừa rồi: “Cậu đi học nhìn lén tôi sao?”

Dáng ngồi của anh lúc này, so với dáng ngồi đoan trang của học sinh ngoan bình thường không có một nửa quan hệ gì cả, một đôi chân dài tùy ý duỗi ra, tay trái chống ở phía sau, tư thái lười biếng lãnh khốc.

Lê Đông ừ một tiếng, hoàn toàn không phải là phản ứng bị hỏi vặn lại nên có, mặt không đỏ tim không đập mà khoa tay múa chân: “Tôi có một cái gương nhỏ, liền giấu ở trong lòng bàn tay, thoáng nghiêng một cái là có thể nhìn thấy cậu.”

Khương Từ Niên cười mị mắt, dung mạo thanh tuyển, tiếng nói nhẹ nhàng mà mất hồn: “Cậu thích tôi sao?”

“Không thích thì làm sao tôi làm tình cùng cậu.”

“Thì ra là thế, tôi thực thụ sủng nhược kinh.”

Lê Đông bất mãn mà xoay đầu đi: “Cậu có thể hay không không cần phải tỏ vẻ mặt vân đạm phong khinh như thế.”

“Này tính thông báo là sao? EQ của cậu thật đúng là thấp, ít nói cũng muốn có một phong thư tình mới tính.”

Cô thẹn quá thành giận đem sách luyện tập ném đến trước mặt anh: “Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, ngồi thẳng nghe giảng bài!”

Lê Đông quỳ lâu, giảng cho anh đề xong, quỳ rạp trên mặt đất viết bài của mình, trước mặt là một chồng sách bài tập thật dày.

Chân của cô không thành thật, hai cái đùi nhàn nhã mà cứ di chuyển tới di chuyển lui, Khương Từ Niên nhìn cô mặc quần jean, mông no đủ phồng lên độ cung tương đương mượt mà.

Anh bức chính mình cúi đầu xem đề, hầu kết giật giật, môi mỏng bị đầu lưỡi anh liếm đến đỏ bừng, mạ lên một tầng ánh sáng nước bọt, dụ hoặc mà không tự biết.

Trong phòng độ ấm thích hợp, cửa sổ rộng mở, ngẫu nhiên có hơi lạnh quất vào mặt, anh lại càng thêm rõ ràng, cả người của mình đang nóng cháy.

Lê Đông đi vào trong WC.

Khi trở về, nhìn thấy Khương Từ Niên cầm lấy quyển sách vừa rồi cô viết, đang lật xem.

Lê Đông chạy tới muốn cướp, một cái rơi xuống đất, Khương Từ Niên giơ cao quyển sách luyện tập trong tay của mình, đối với cô bộ dáng chật vật, khoa trương mà “Oa ngẫu nhiên” một tiếng.

“Thật là lợi hại, một người làm bốn phần bài tập, chữ viết cư nhiên không trùng lặp, bắt chước giống y hệt, cậu không chỉ là học bá mà còn là tay thần.”

“Trả lại cho tôi!” Cô nhào lên đi, một bàn tay của Khương Từ Niên liền kiềm lại hai cánh tay của cô, đem quyển sách tiêu sái ném tới trên bàn, cười dò hỏi cô.

“Cậu dựa vào cái này kiếm tiền sao?”

“Tôi thật ra cũng định tránh.” Lê Đông cười lạnh: “Cậu nhìn không ra là tôi thực nghèo hay sao?”

Khương Từ Niên khó hiểu, anh nhướng mày: “Nếu không phải vì muốn kiếm tiền, vì sao cậu lại làm bài tập cho đám người đó?”

“Đám người đó đều thích trêu ghẹo những học sinh như cậu, điều này chắc cậu cũng rõ! Mỗi lần gặp nhau ở trường họ đều giở những trò mèo cào với cậu.”

“Cậu bị họ khi dễ sao?”

Lê Đông rút tay ra khỏi tay anh, sau đó cô dùng sức đẩy anh một cái, lực không mạnh nhưng lại vô tình khiến anh ngã xuống đất, cô không nói lời nào, đưa tay thu dọn đống bài tập đang vương vãi.

Khương Từ Niên chống tay ngồi dậy, tiếng dây chuyền bên ngực anh rũ xuống vang lên tiếng keng nhẹ, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Lần sau cậu đừng đụng vào đồ của tôi nữa, cũng đừng can dự đến cuộc sống riêng tư của tôi.”

Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm về phía cô, những lời cô nói anh không để vào tai. Gương mắt đậm nét tuấn tú, mang vẻ đẹp xuất chúng, hai mắt sáng ngời nhưng sau nét đẹp đứng đắn ấy, vẫn ẩn chứa bóng dáng của một chàng badboy.

Lê Đông cầm xấp bài tập của anh, xem qua một lượt, miễn cưỡng lên tiếng: “Bài tập lần này cậu làm cũng tốt đấy, đáp án đều đúng cả, đầu óc vẫn còn sử dụng được.”

Khương Từ Niên nghe lời khích lệ của cô, anh hào hứng đáp: “Tôi sẽ xem đó là lời khen, thế còn phần thưởng thì sao?”

Bình luận

Để lại bình luận