Chương 11

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 11

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ngoan nào, bé cưng, thả lỏng ra một chút… Anh trai chỉ muốn xem em có bị thương không thôi.”
Giọng nói của Lục Thời Gia trầm thấp, khàn khàn, vang vọng trong không gian phòng tắm ngập tràn hơi nước ấm áp. Anh quỳ bên cạnh bồn tắm lớn bằng sứ trắng, ống tay áo sơ mi đã được xắn cao lên quá khuỷu tay, để lộ những đường gân xanh nam tính chạy dọc theo cánh tay rắn chắc.
Thời An ngồi trong bồn tắm, làn nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể ngọc ngà vừa trải qua một trận “mây mưa” kịch liệt. Cô xấu hổ, hai tay che mặt, đôi chân thon dài trắng muốt gác lên thành bồn theo yêu cầu của anh, tạo thành một tư thế vô cùng khiêu gợi và phơi bày.
“Anh trai… đừng nhìn mà… Xấu hổ chết mất…”
Cô lí nhí, âm thanh run rẩy như tiếng mèo kêu, càng kích thích dã tâm của người đàn ông.
Lục Thời Gia nuốt khan, yết hầu trượt lên xuống khó nhọc. Trước mắt anh là một cảnh sắc nhân gian tuyệt mỹ. “Cánh hoa” non nớt của cô gái nhỏ vẫn còn sưng đỏ sau khi bị cự vật của anh dày vò, miệng huyệt nhỏ xíu hơi hé mở, chưa thể khép kín hoàn toàn, thỉnh thoảng lại rỉ ra vài dòng dịch trắng đục hòa lẫn với tàn dư của cuộc hoan ái.
Anh đưa ngón tay thon dài, nhẹ nhàng tách hai cánh môi mềm mại ra. Động tác của anh cẩn trọng như đang chạm vào cánh bướm mỏng manh nhất. Anh ấn nhẹ vào hạt trân châu nhỏ xíu đang ẩn mình, Thời An lập tức giật bắn người, cái mông tròn trịa theo bản năng co rút lại, khiến dòng dịch bên trong lại trào ra nhiều hơn.
“Ưm…”
“Tốt lắm, An bé nhỏ của anh thật tuyệt. Không bị rách, chỉ hơi sưng một chút thôi.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại rực lên ngọn lửa đen tối. Lý trí gào thét bảo anh phải dừng lại, phải để cô nghỉ ngơi, nhưng bản năng đàn ông lại muốn đè cô xuống ngay tại đây, trong làn nước này, để tiếp tục chiếm đoạt.
Lục Thời Gia vốc nước ấm, tỉ mỉ rửa sạch từng ngóc ngách cho cô. Anh nâng niu cô như một món đồ sứ quý giá nhất trần gian, vừa rửa vừa hôn nhẹ lên đùi non, lên bụng phẳng lì của cô. Tiếng nước róc rách hòa cùng tiếng cười khúc khích và tiếng rên khe khẽ tạo nên một bản hòa ca tình ái đầy dư vị.

Sáu giờ sáng.
Ánh sáng bình minh len lỏi qua khe rèm, đánh thức đồng hồ sinh học chuẩn xác của Lục Thời Gia. Anh mở mắt, cánh tay theo thói quen siết chặt lấy người trong lòng, chuẩn bị đón chào một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào với thiếu nữ 17 tuổi.
Nhưng…
Vòng tay anh ôm trọn một khối mềm mại nhỏ xíu. Lục Thời Gia sững người, cúi xuống nhìn. Thời An quyến rũ đêm qua đã biến mất, thay vào đó là “Bánh ngọt nhỏ” phiên bản 4 tuổi đang cuộn tròn như con tôm, miệng chép chép, má phính hồng hào, lông mi dài rợp bóng trên mí mắt.
Anh day day thái dương, thở dài một hơi đầy cam chịu. Lại biến hình rồi. Cuộc sống của anh giờ đây giống như tàu lượn siêu tốc, ban ngày làm bảo mẫu, ban đêm làm tình nhân.
Buổi chiều hôm đó, khi “Bánh ngọt nhỏ” đang ngồi trên ghế sofa chơi máy tính bảng, Lục Thời Gia bước tới, trên tay cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi.
“Cục cưng, điện thoại của em này.”
Thời An ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp. Cô nhìn tên người gọi hiện trên màn hình: Trình Đình. Cô cau mày, cái tên này xém chút nữa thì cô quên sạch sành sanh.
“Sao không nghe?” Lục Thời Gia dựa người vào tường, khoanh tay trước ngực, giọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt lại dò xét đầy nguy hiểm.
Thời An bĩu môi, nhìn xuống thân hình ngắn tũn của mình. Giọng cô bây giờ non nớt như trẻ lên ba, nghe điện thoại kiểu gì? Để người ta tưởng ma gọi à?
Cô đẩy chiếc điện thoại về phía anh, giọng nũng nịu: “Anh nghe giúp em đi. Bảo là em không có nhà.”
“Em không phải ghét anh quản lý chuyện riêng tư của em lắm sao?” Anh nhướn mày, cố tình trêu chọc.
Thời An lườm anh một cái sắc lẹm (dù trong hình hài này trông nó chẳng có chút sát thương nào), rồi quay đi tiếp tục chơi game.
Lục Thời Gia nhếch mép cười, một nụ cười của kẻ săn mồi nắm chắc phần thắng. Anh bắt máy, bật loa ngoài.
“Alo, Thời An à? Anh xin lỗi, hôm qua anh…” Giọng Trình Đình vang lên, đầy vẻ hối lỗi và si tình đến hèn mọn.
“Tôi là Lục Thời Gia.”
Lục Thời Gia cắt ngang, giọng lạnh băng, uy quyền như một vị vua đang ban phát lời nói cho kẻ bề tôi.
Đầu dây bên kia im bặt vài giây, sau đó là tiếng lắp bắp hoảng hốt: “A… Anh Thời Gia? An An… cô ấy không có ở đó ạ?”
Lục Thời Gia liếc nhìn cô bé đang vểnh tai lên nghe lén, khóe môi cong lên một đường tà ác: “Ừ. Thời An bảo tôi nhắn với cậu là, em ấy không có ở đây.”
Câu nói đầy tính chiếm hữu và giễu cợt. “Thời An bảo tôi nhắn” – nghĩa là cô ấy đang ở ngay cạnh tôi, và cô ấy không muốn gặp cậu.
“Hả? Nhưng mà…”
Tút… tút… tút…
Lục Thời Gia cúp máy không thương tiếc. Nhãi ranh, còn định ve vãn người phụ nữ của ông đây sao? Mơ đi.
Anh đặt điện thoại xuống, đi tới ngồi xổm trước mặt “Bánh ngọt nhỏ”, xoa đầu cô: “Thu dọn đồ đạc đi, Bánh ngọt nhỏ. Chúng ta sẽ ra nước ngoài đổi gió một thời gian. Chỉ có hai chúng ta.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận