Chương 11

Dươиɠ ѵậŧ vừa mới rút ra, huyệt khẩu đỏ tươi bị cᏂị©Ꮒ đến chín rục tiết ra một luồng hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ giống như hồng thủy, tưới ướt lóng lánh bắp đùi trơn mềm. Bụng Tạ Chu hơi hơi phồng lên, Louis tiện tay nhặt một cọc tiền giấy được dây thun buộc cố định từ trong tủ sắt, hai ngón tay căng mở cái lỗ tròn không khép lại được, nhét tiền vào.
“Vất vả cả đêm, đây là phần thưởng của đồ lẳиɠ ɭơ này, đêm nay ngoan lắm.”
Nói rồi, Louis duỗi tay, hơi nâng cái cằm tinh xảo của Tạ Chu vẫn còn đang mơ hồ, thong thả ung dung hôn một cái.
Sáng sớm khi người, hai cái đùi xếp lên nhau, cảm giác bủn rủn ở bắp đùi truyền thẳng đến óc. Cậu lập tức tỉnh táo lại, ngửa đầu chớp mắt làm quen với cảm giác này một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng xoay người ngồi dậy, hơi hơi cúi người là thấy tiểu huyệt non mềm giữa hai chân đang kẹp một cọc tiền giấy màu xanh lục.
Tạ Chu cúi đầu, mở cặp đùi giăng đầy dấu tay, ngón tay kẹp lấy mép cuộn tiền rút ra. Cọc tiền giấy đó bị ngâm tϊиɧ ɖϊ©h͙ cả đêm đã có phần nhăn nheo và nở ra, Tạ Chu siết cuộn tiền trong tay, ý đồ làm nhục trong đó không cần phải nói. Thần sắc bình tĩnh của cậu rốt cuộc hiện lên biểu cảm xấu hổ buồn bực sụp đỏ.
Louis đã sớm bị động tĩnh lúc Tạ Chu xoay người đánh thức, hiện đang ung dung chống đầu ở bên cạnh quan sát hành động của Tạ Chu. Tạ Chu tức giận xoay đầu lại, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm tràn ngập thỏa mãn của Louis, trong đó còn pha cả ý cười nhạo không thể miêu tả.
Louis không đeo mắt kính, hơn nửa còn vừa mới thức dậy, lười giả vờ nên loại cảm giác áp bách của một kẻ thượng vị giả tự nhiên lộ ra. Bản tính của Tạ Chu là xu cát tị hung, vốn dĩ đang tức giận hừng hực muốn mở miệng chất vấn nhưng khi đối mặt với biểu cảm không mặn không nhạt của Louis, cậu không kìm lòng được mà chợt trở nên hơi nhút nhát.
“Sao thế?” Louis lại nổi hứng muốn trêu chọc con thỏ nhát gan này.
“Vì sao anh phải làm chuyện như thế chứ, như thế này là không đúng.” Tạ Chu cố gắng chịu đựng cảm giác áp lực, chậm rì rì cố sức nói ra lời chất vấn, ánh mắt bất định nhìn xung quanh, còn không dám nhìn Louis.
Thật là nực cười, một kẻ phạm tội ấy vậy mà lại công khai nằm ở hiện trường vụ án, ngược lại người bị hại lại ăn nói khép nép không dám mở lời.
“Tôi cũng không muốn, nhưng khi tôi vừa tắm xong ra là thấy cậu đang giạng chân hướng về phía tôi, moi cái huyệt bên dưới của cậu.” Louis cố ý nói những lời bỉ ổi đó một cách trắng trợn, Tạ Chu bị lời miêu tả của Louis làm cho đỏ bừng tai, lắp bắp giải thích: “Không, không đâu, tôi sẽ không làm thế đâu.”
Louis hơi chớp chớp mắt, sau đó tiếp tục nói: “Ban đầu tôi cũng cảm thấy cậu không phải là người như thế, cuối cùng thì đêm qua cậu túm ngón tay của tôi rồi cắm nó vào trong huyệt cậu, còn nói rằng nhiều nước quá, bảo tôi cᏂị©Ꮒ cậu.”
Hắn vừa nói vừa nhìn Tạ Chu, sắc mặt cậu trắng bệch, sao có thể tin tưởng được lý do mà Louis đưa ra. Louis lại tiếp tục đâm chọt: “Tôi không muốn làm thế, nhưng cậu nói với tôi cậu là một con điếm, bảo tôi tùy tiện cᏂị©Ꮒ huyệt cậu, chỉ cần đến cuối cùng cho cậu tiền là được. Khi đó âʍ đa͙σ của cậu chảy nước ra đầy tay tôi, thấy cậu có vẻ rất khó chịu nên tôi mới giúp cậu.
Lời nói rành mạch, phủi sạch hết toàn bộ quan hệ cho chính mình.
“Nếu như cậu đã là một con điếm, chỉ cần đưa tiền là chơi được, vậy thì làm phiền cậu giải quyết giúp tôi nhu cầu sinh lý buổi sáng đi.” Giọng Louis hơi khàn khàn, mang theo ý ám chỉ sắc tình, nói rồi lập tức ra tay đè cặp đùi bị chà đạp lung tung của Tạ Chu lại, định đè người lên.

Bình luận

Để lại bình luận