Chương 11

: Xích chó

Tình dục bị đè nén chậm rãi lên tới đỉnh điểm, cơ thể của nàng dâm đãng lắc lư, bộ ngực bự cũng không nhịn được bắt đầu ma sát chăn mền.
“Không được bổn vương cho phép thì không được cao trào.”
“Vâng…” Nữ nhân vừa dứt lời đã không nhịn được đạt tới cao trào, phun ra vô số nước dâm thấm ướt nệm giường, khiến nam nhân giận dữ, hung ác quất đánh… tử cung yếu ớt, đầu buồi to lớn mạnh mẽ va chạm lên vách tường non nớt.
Tử cung bị tấn công khiến nàng hết sức đau đớn, con cặc to dài đáng sợ như muốn phá nát bụng nàng, một hồi lâu sau mới có tinh dịch đặc sệt bắn vào tử cung.
Đại vương rút ra con cặc ướt đẫm, vô tình ném tiểu nô lệ trên giường xuống đất như ném một miếng vải rách vô dụng.
“Ra ngoài kia quỳ.”
Đại vương lạnh lùng vô tình sẽ không thương tiếc một nô lệ dám phạm sai lầm.
Cơ thể Khương Vãn Ly mệt mỏi và đau nhức không chịu nổi, bị hắn ném xuống giường xong, nàng chỉ có thể cố gắng run rẩy di chuyển, mở miệng đáp “Vâng”, kéo theo chiếc bụng to như nữ nhân mang thai năm sáu tháng, bò sát trên mặt đất ra bên ngoài.
Cơ thể của nàng trần như nhộng, bụng phồng lớn, quỳ gối trước cửa điện, bị thị nữ và thị vệ gác đêm vây xem, nàng cực kỳ xấu hổ, sắc mặt bắt đầu trở nên đỏ ửng kỳ lạ. May mắn lúc này đang là mùa hè, dù nàng không mặc gì cũng sẽ không bị bệnh.
Bởi vì trên mông chịu thương, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến nàng đau đớn khó nhịn, hàm răng run rẩy, nàng không dám ngồi xổm, cho nên toàn bộ sức nặng của cơ thể đều dồn vào hai đầu gối, chưa tới nửa canh giờ đã bị ép tới ứ máu. Nàng không cách nào quỳ thẳng cơ thể được nữa, chỉ có thể dùng tay chống mặt đất, cố gắng chịu đựng.
Vương phạt nàng quỳ cả đêm, nàng quỳ đến mức đầu gối tím xanh, quặn đau giống như bị kim đâm. Đến sáng sớm ngày hôm sau, cơ thể Khương Vãn Ly sắp xụi lơ, cuối cùng mới đợi được Vương thức dậy luyện công.
“Tiện nô thỉnh an chủ nhân.” Nàng đoan chính dập đầu thỉnh an với chủ nhân, giọng nói mềm mại ngọt ngào.
Nàng hy vọng việc nàng khoe sự thông minh có thể để chủ nhân tha thứ cho lỗi sai của nàng, giảm bớt hình phạt cho nàng, nếu cứ tiếp tục quỳ, chân của nàng sẽ bị tàn phế.
Vương liếc qua cái bụng phồng lên của nàng rồi chần chừ, sau đó chậm rãi dời mắt đến giữa hai chân nàng, đôi môi mỏng của Vương khẽ mở, nhả ra hai chữ: “Xích chó.”
Thị vệ lập tức đưa tới một sợi dây xích bạc dài nhỏ, Vương nhấc vòng cổ lên, buộc vào vị trí chính giữa dây xích, kéo nàng đi tới một cây đại thụ cành lá sum suê cách đó không xa.
Khương Vãn Ly bò đi giống như con chó, tứ chi thay phiên nhau bò về phía trước, dâm đãng lắc lư cái mông.
“Bò tới dưới gốc cây, giơ đùi phải lên.”
Khương Vãn Ly nghe lời bò qua gốc cây, cong đùi phải rồi giơ lên, cái tư thế này không khác gì với tư thế cho mẹ đi tiểu.
Phụt, phụt, hai tiếng.
Ống niệu đạo chôn ở trong cơ thể nhiều ngày bị rút ra, cuối cùng nàng đã chờ được cơ hội phóng thích, tiết niệu và hậu huyệt ào ào chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt, tưới lên rễ cây, nàng ngửi thấy mùi khai thì xấu hổ đến mức đỏ mặt.
Lần này Vương không kêu nàng dừng lại, cho phép nàng thải ra hết nước tiểu ở trong cơ thể rồi mới dắt xích chó, dẫn tiểu nữ nô trần như nhộng đến Thiên Điện. Ở Thiên Điện có bố trí một cái chậu gỗ to, có mùi linh dược đậm đặc, tỏa ra từng hơi nước.

Bình luận

Để lại bình luận