Chương 11

: Cắt nơi đó của người cũ rồi lấy nướng ăn, nói cho gã biết thứ đã chết của gã có liên quan đến chuyện xưa (phần 2)

Có đôi khi anh thật sự rất hâm mộ em trai mình, muốn khóc thì khóc, muốn nháo thì nháo, gặp rắc rối cứ kéo vạt áo người lớn rơi hai giọt lệ giả bộ đáng thương là có thể lăn qua.

”Anh, anh về rồi?” Lạc Phồn nhiệt tình ghé vào chỗ rẽ cầu thang gọi anh.

Lạc Minh ghen tị, hâm mộ thậm chí là oán hận người em trai này, nhưng không thể không nói, trong nhà giống như cũng chỉ có cậu mới có thể giúp anh cảm nhận được một chút ấm áp đến từ người nhà.

Lạc Phồn ngồi trên tay vịn cầu thang trượt xuống, đến phần đuôi thì nhảy về phía trước, hoàn mỹ rơi xuống đất.

”Anh?” Lạc Phồn chớp chớp đôi mắt to trong suốt nhìn anh.

Lạc Minh dán bàn tay lên mặt cậu, gượng ép kéo ra một nụ cười, đẩy cậu qua bên cạnh.

”Mệt chết đi được, đừng tới làm phiền anh.”

”À.” Lạc Phồn thức thời nhường đường.

Đi tới hành lang lầu hai, Lạc Minh thấy được một đống đồ chơi lộn xộn bày ở trên hành lang.

Lạc Phồn vội vàng tiến lên đẩy mấy thứ đó vào góc tường, đào ra một con đường cho Lạc Minh, sau đó làm ra tư thế mời, ý bảo anh có thể đi qua.

“Mấy thứ này… Là sao?” Lạc Minh nhìn lướt qua sơ lược, phát hiện thật đúng là cái gì cũng có, cái gì mà đồ chơi, búp bê, thủ công chỉ có trẻ con mấy tuổi mới thích.

”Đều là Tiêu Trạch tặng em, em định trả lại cho cậu ấy, dù sao ngày sinh nhật ông nội hôm đó cũng đã ngoan tuyệt quyết đoán từ chối cậu ấy, giữ lại đồ của cậu ấy sẽ không tốt.” Lạc Phồn ngồi xổm xuống lật đông lật tây, phân loại đồ đạc: “Quà sinh nhật có thể giữ lại, còn cái này cũng có thể giữ lại…”

Lạc Minh nhàn rỗi không có việc gì cũng ngồi xổm xuống, làm bộ làm tịch giúp cậu sửa sang lại.

Đại khái là đã tiếp xúc với Tiêu Trạch ở khoảng cách gần, hiện tại người này đối với anh không hiểu sao lại vô cùng nhạy cảm.

Anh ở trong góc lật ra một bức thư tình, mở ra xem, là Tiêu Trạch viết cho Lạc Phồn lúc tốt nghiệp trung học cơ sở, có thể nhìn ra được lối hành văn non nớt, đại khái là người viết thư tình đã tích góp từng tí một toàn bộ những từ ngữ tốt nhất khi đó để lấy lòng người trong lòng.

Lại nhìn những thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo khác nhau không thiếu một món nào trên mặt đất, Lạc Minh không khỏi cảm thán, cảm thấy may mắn vì em trai đã bị chiều hư rồi.

Nếu đổi lại là anh, có người để ý chuẩn bị quà cáp cho anh như vậy, thời thời khắc khắc đi theo bên người làm chó liếm, anh phỏng chừng đã sớm bị người ta lừa vào trong miệng ăn sạch sẽ.

Trong lòng Lạc Minh đột nhiên rất buồn bực.

Anh không nói tiếng nào trở về phòng, khóa cửa phòng, mở ngăn kéo dưới tủ quần áo, tùy ý chọn một gói khoai tây chiên mở ra, nhét từng miếng từng miếng vào miệng.

Ông nội đặc biệt dọn một căn phòng lớn để chứa đồ chơi của Lạc Phồn, trong phòng chất đầy.

Đồ chơi anh chơi đều là những gì Lạc Yên không cần, Lạc Yên không thích anh, đụng vào đồ chơi của cô thì anh chỉ có thể bị chị đánh chửi.

________________

Bình luận

Để lại bình luận