Chương 11

Tần Huyên tiếp tục lắc đầu.

Tần Niệm: “……”

“Anh, anh muốn ăn cái nào?”

“Em đoán thử xem?”

Tần Niệm một chút cũng không muốn đoán, cô chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm xong, sau đó tránh xa hắn ra!

Cuối cùng thì cô cũng không đoán, trực tiếp đem một miếng thịt bò bỏ vào trong chén hắn, lại vội vàng ăn hết thức ăn trong chén, rồi nhanh chóng đứng dậy chạy trốn về phòng của mình.

Khóe miệng của Tần Huyên gợi lên, nhìn em gái giống như con thỏ, chạy nhanh như bay về phòng của mình, ý cười trong đáy mắt càng thêm đậm.

Chạy trốn nhanh như vậy thì có ích lợi gì, không phải chút nữa cũng sẽ tự tới tìm hắn để hỏi bài tập sao?

Không có em gái khả ái ở bên người, Tần Huyên rốt cuộc cũng có thể chuyên tâm ăn cơm, chờ ăn xong, động tác liền thuần thục mà dọn dẹp chén đũa trên bàn đem đi rửa, cuối cùng là cắt thêm một dĩa dưa hấu, bưng về phòng của mình.

Phòng của Tần Niệm rất rộng, còn có phòng tắm, cô đi vòng qua giường để đi tới trước tủ đồ, chọn đại một bộ quần áo rồi đi tắm rửa. Tắm rửa xong, bất chấp tóc còn chưa kịp khô, đã mở cặp sách đem bài tập hôm nay ra làm.

Vừa mới cách khai giảng không lâu, cho nên lúc đi học thì giáo viên cũng cho bài tập rất đơn giản, Tần Niệm cảm thấy bản thân có thể tự dựa vào sức mình để giải hết số bài tập đó.

Nhưng mà hôm nay cô thật sự đã chịu quá nhiều kinh hách, khiến cô căn bản không thể bình tĩnh mà chuyên tâm học bài, vở bài tập mở ra hơn mười phút rồi mà cô một chữ cũng đều không viết được.

Từ từ, hôm nay giáo viên đã giảng bài này như thế nào nhỉ? Sao cô nghĩ hoài vẫn không nhớ ra vậy?!!

Lại hơn mười phút trôi qua.

Tần Niệm đành chấp nhận số phận mà cầm lấy cuốn sách toán cùng vở bài tập, vẻ mặt nản lòng mà đi gõ cửa phòng anh trai.

Về phương diện học tập, cô thật sự quá ỷ lại Tần Huyên.

Tần Niệm tuy là một học tra, nhưng thái độ học tập rất tốt, ngày thường cô thà tự bản thân làm sai, cũng không muốn quay cóp bài của bạn bè.

Tần Huyên thật sự sẽ dạy cho cô, mỗi lần nghe hắn giảng giải cô đều có thể cơ bản nghe hiểu, cho nên mới càng ngày càng ỷ lại hắn.

“Cốc cốc cốc.” Tần Niệm gõ cửa phòng anh trai.

Bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói trầm ấm dễ nghe của Tần Huyên, “Là ai?”

Tần Niệm: “……”

Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, thế mà hắn còn nghiêm túc hỏi cô là ai.

“Em.”

“Em là ai?”

“Tần Niệm.” Tần Niệm ngoan ngoãn trả lời.

“Ồ, thì ra là em gái thân yêu của anh, đây là đến nhờ anh chỉ làm bài tập cho sao?” trong giọng nói của Tần Huyên mang theo nồng đậm ý cười, rõ ràng là lại muốn trêu chọc cô.

“Đúng vậy.”

“Vậy thì em phải trả lời câu hỏi này của anh, nếu trả lời đúng thì mới có thể đi vào.” Hắn nói.

Tần Niệm mím môi, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi quá khó.”

“Được.” Tạm dừng vài giây, Tần Huyên cố nhịn cười, cách cánh cửa hỏi cô: “Em hãy nói một chút xem, nơi đó của anh rốt cuộc có lớn hay không?”

Bình luận

Để lại bình luận