Chương 11

“Cô ấy…”
Ánh mắt Lục Tiến nhìn theo bước chân chậm chạp của Lâm Nguyệt.
Anh ta phát hiện cô gái mù này lúc ra ngoài không ăn mặc chỉnh chu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi over size, nhưng không mặc quần, cặp đùi trắng tinh lộ liễu bên ngoài, rãnh mông tròn trịa thoắt ẩn thoắt hiện theo từng bước đi, nửa thân trên càng quá quắt hơn, cổ áo mở tới tận rốn, bộ ngực hoàn toàn không được che lấp, khiến người nhìn thấy miệng khô lưỡi khô.
Cảm nhận được tầm mắt của hai người, Lâm Nguyệt hưng phấn vô cùng.
Cô tiếp tục giả vờ như không thấy ai cả, từng bước đi tới giữa đường cái, sau đó ngã về phía trước.
Lâm Nguyệt kinh hoàng kêu lên: “Á!”
Lúc này Trịnh Dương mới sực tỉnh, nhanh nhẹn vươn tay đỡ vòng eo của Lâm Nguyệt. Xúc cảm mềm mại và mùi hương khiến anh ta cảm thấy đê mê.
“Cảm ơn…” Lâm Nguyệt nhìn về phía trước, ngơ ngác nói cảm ơn.
“Trịnh Dương, cô ấy không mặc gì hết.”
Lục Tiến đứng sau lưng hai người. Lúc này anh ta đang cầm di động nhắm ngay Lâm Nguyệt quay clip. Trong camera điện thoại, lúc bị ngã, cặp mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Lâm Nguyệt hoàn toàn bại lộ trước mắt anh ta.
Trịnh Dương cúi đầu nhìn cặp đùi của Lâm Nguyệt, hầu kết lăn lộn một chút.
Anh ta nói với vẻ chính nghĩa: “Đừng làm thế Lục Tiến. Đôi mắt cô ấy vốn đã bất tiện, không mặc quần áo chỉnh chu cũng là bình thường.”
Mồm nói vậy, nhưng Trịnh Dương vẫn ôm eo Lâm Nguyệt, bàn tay âm thầm sờ soạng cơ thể của cô.
“Cô à, chúng tôi đưa cô về nhà nhé? Nhà cô ở đâu?”
Khóe miệng Lục Tiến cong lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Nguyệt, ỷ vào cô “không nhìn thấy” mà cực kỳ quá quắt chĩa camera điện thoại vào mặt cô, sau đó camera dời xuống dưới, quay được cặρ √υ” trần trụi đong đưa lúc đi đường.
Lâm Nguyệt tràn đầy cảm kích gật đầu với không khí trước mắt, chậm rãi bước về phía trước.
Bàn tay Trịnh Dương ôm eo cô bắt đầu di chuyển lên trên, khi ngón tay chạm vào núʍ ѵú mềm mại, anh ta khẽ ấn xuống một phát.
Lâm Nguyệt rêи ɾỉ thành tiếng, Lục Tiến ở bên cạnh quay được cảnh tượng này, còn quay đặc tả biểu cảm của Lâm Nguyệt.
“Nhìn vẻ mặt cô ta kìa, dâʍ thật đấy.”
“A… Các anh đừng làm thế.”
Lâm Nguyệt bất lực ôm ngực mình, nhưng vì cô không nhìn thấy nên Trịnh Dương rất dễ dàng dùng một bàn tay khác mò vào hạ thể của cô, ngón giữa thon dài tách mở nhục huyệt, đâm vào bên trong.
“A ~ Đừng như vậy!” Lâm Nguyệt mưu toan chống cự.
Cô càng kêu như vậy, hai người đàn ông càng hưng phấn.
Lục Tiến ngồi xổm xuống nhắm camera điện thoại vào dưới đùi Lâm Nguyệt để có thể thấy rõ Trịnh Dương dùng tay chơi tiểu huyệt của Lâm Nguyệt như thế nào.
“Bọn anh sẽ không làm em bị thương đâu, đừng sợ.”
Trịnh Dương vươn hai ngón tay móc tiểu huyệt của cô. Lâm Nguyệt kẹp chặt hai chân, vẻ mặt xấu hổ, nhưng nửa người dưới lại phát ra tiếng nước vang nhớp nháp, cô đã bị chơi ướt.
“Dâʍ thật đấy. Em nói xem em có thấy gì đâu, có khi nào bạn trai em sẽ gọi người khác tới thao em không?” Lục Tiến vừa quay clip vừa nói bậy bạ, vẻ mặt hưng phấn.
“A… không có đâu…”

Bình luận

Để lại bình luận