Chương 110

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 110

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lực chú ý của Diệp Chi đều dồn vào đầu lưỡi đang lảng vảng giữa hai chân cô, cô có hơi mất tập trung, nghe Tiêu Minh nói mình ích kỷ gì đó, cô ngay lập tức trở nên nghi hoặc: “Em có thể giúp mọi người sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Diệp Nam Phong buông đùi cô ra, chuyển sang đối diện với tiểu huyệt, cách lớp quần lót cắn lên âm vật của cô.

“Ah….”

Diệp Chi hơi nảy người lên, suýt chút nữa đã nhảy dựng khỏi ghế.

Cô không ngờ Diệp Nam Phong lại lớn mật như vậy, cắn cô ngay trước mặt Tiêu Minh.

Anh không sợ bị phát hiện sao?

Tiêu Minh quả nhiên nghi ngờ: “Em làm sao vậy?”

“Em… em không sao…. vừa cắn vào lưỡi…. ư…. có hơi đau….”

Diệp Chi run rẩy đẩy đầu Diệp Nam Phong ra.

Bình thường chạm nhẹ vào nơi đó cũng đủ làm cô không chịu nổi, thế mà Diệp Nam Phong lại cắn rất mạnh.

Mặt Diệp Chi thoáng chốc đỏ bừng.

Tiêu Minh rút một tờ giấy đưa cho cô: “Đừng gấp, ăn từ từ thôi.”

Diệp Nam Phong ôm hai chân cô, thả lỏng răng, chỉ dùng đầu lưỡi liếm láp nơi riêng tư của cô.

Cách một lớp vải mỏng, Diệp Chi cảm nhận được hơi nóng từ lưỡi Diệp Nam Phong, kích thích đến những nơi mẫn cảm của cô, nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó.

Hai chân Diệp Chi kẹp lấy đầu anh, cô sốt ruột cọ xát hai bên tai Diệp Nam Phong.

“Ưm….”

Cô cố gắng giữ hơi thở của mình bình tĩnh, kết quả không cẩn thận phát ra âm thanh, dù rất nhẹ nhưng cô vẫn bị dọa sợ, hai tay đều phát run vì căng thẳng.

Diệp Chi chỉ có thể làm bộ như không có việc gì mà cầm ly sữa bò bên cạnh lên, chậm rãi uống.

Tiêu Minh vẫn còn lo lắng về cuộc gặp mặt: “Chắc em không có váy dạ hội, chiều nay đi cùng tôi mua một bộ.”

Diệp Chi trầm mặc hồi lâu không trả lời, Diệp Nam Phong lúc này liền kéo quần lót cô xuống, cắn thêm phát nữa.

“Ưm ư….”

Diệp Chi cong eo, hơi thở dần trở nên dồn dập, cùng lúc đó một luồng nhiệt nóng hổi từ phía dưới trào ra.

“Chi Chi?”

Cô chưa ý thức được Tiêu Minh đã đổi xưng hô với mình, Diệp Chi hơi hoảng hốt: “Hả?”

“Chiều nay cùng tôi đi mua váy dạ hội, buổi tối dự tiệc, em đừng chạy loạn, nhớ chưa?”

“Em, em không muốn tham gia…”

Sự kích thích của Diệp Nam Phong dần dần dịu đi, anh không còn dùng răng nanh cắn vào âm hộ cô nữa mà chỉ dùng đầu lưỡi liếm quanh cửa huyệt, liếm sạch dâm dịch chảy ra từ đó.

Thân thể Diệp Chi run rẩy càng ngày càng rõ rệt, gương mặt ửng hồng, hô hấp không theo quy luật, ngồi trên ghế mà trông có vẻ rất bất an.

Cô sắp không giấu được nữa, cúi đầu nhìn người bên dưới cảnh cáo nhưng chỉ có thể nhìn thấy chiếc váy phồng lên của mình đã che khuất người anh.

Diệp Nam Phong không thể liếm sạch dâm dịch trong hoa huyệt, bởi vì càng liếm thì nó càng chảy nhiều hơn. Anh rất thích thú, đầu lưỡi dạo quanh cửa huyệt một vòng rồi lại di chuyển lên trên, chạm vào hạt đậu nhỏ, há miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng bú mút.

“Hừm….”

Ghế của Diệp Chi bị đẩy về phía sau, cảm giác căng thẳng đan xen với khoái cảm làm cô không kiềm được mà rên khẽ một tiếng.

Phản ứng của cô rất lớn mà Diệp Nam Phong vẫn không có ý định buông ra.

Thiếu chút nữa đã quên, anh trước nay đều là kẻ điên. Anh chưa bao giờ sợ người khác phát hiện, cho dù đó có là người nhà.

“Không cần…. a a….”

Diệp Chi không nhịn được mà kêu ra tiếng.

Tiêu Minh muốn nhanh chóng để cô đồng ý phối hợp, nhưng khi thấy cô bài xích đến vậy thì anh lập tức không vui: “Để em giữ lại họ Diệp đã là khoan dung với em rồi. Đây là cách nhà họ Diệp giáo dục em, khiến em trở thành một con người ích kỷ. Có phải bên kia ngày nào cũng nói xấu chúng tôi trước mặt em, để em nhanh chóng quay về bên họ, đúng không?”

“Không có….”

Cô không nghe được Tiêu Minh hạ thấp gia đình mình, ngay cả khi thở dốc cũng phải mở miệng phản bác một câu, hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Cô không phân biệt được đó là nước mắt sinh lý hay là bất bình.

Lưỡi của Diệp Nam Phong quấn lấy âm vật mút vào, anh chơi đùa một cách nghiêm túc, hơi thở nóng bỏng phả vào âm hộ Diệp Chi, khiến người cô khô nóng khó chịu, hai chân không ngừng cọ xát.

Bình luận (0)

Để lại bình luận