Chương 110

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 110

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Xưa giờ nương nương rất khoẻ mạnh, đây mới chỉ mấy tháng đã đột nhiên ngất xỉu, các vị cũng khuyên nương không nên giấu bệnh sợ thầy, đi vào vết xe đổ của tiền Hoàng hậu.”

Nàng bệnh nặng vậy ư?

Chính bản thân nàng cũng không cảm nhận được.

Hoàng hậu vừa tỉnh lại còn chưa cất tiếng thì người ở bên cạnh đã cuống lên.

“Người thấy sao rồi?”

Xúc cảm quen thuộc nơi mu bàn tay, Hoàng hậu mở mắt, tiểu Đế cơ khuôn mặt đẫm lệ dựa bên giường của nàng, trên người vẫn đang mặc hỉ phục.

Tại sao Ninh An lại ở đây?

Ninh An không hận ta sao?

Hoàng hậu ngẩn ngơ nghĩ.

Nàng ngẩng đầu nhìn Nữ hoàng đang nhìn nàng với vẻ mặt sa sầm.

Sao vậy?

Hoàng hậu còn chưa kịp phản ứng, Nữ hoàng đã dẫn Thái y ra ngoài, Hoàng hậu đang im lặng đột nhiên bật cười, con cáo già thành tinh này nhìn ai cũng nghi ngờ.

Hoàng hậu chẳng buồn quan tâm, nhìn tiểu Đế cơ ở mép giường, lấy hết dũng khí để mở miệng:

“Ninh Nhi không hận ta sao?”

Hoàng hậu không dám nhìn thẳng vào mắt tiểu Đế cơ, ký ức đêm ấy chưa hề phai mờ.

Nàng biết đây là một câu hỏi xảo trá, nhưng nàng cần một câu phủ định để kết thúc chuỗi ngày dày vò này.

Và đương nhiên tiểu Đế Cơ bé bỏng của nàng không phụ sự kỳ vọng của nàng, khẽ lắc đầu.

Hoàng hậu cảm giác như gánh nặng trong lòng được gạt bỏ.

Nhưng cảm giác trống rỗng lập tức xâm chiếm lấy nàng, khiến nàng lại hỏi một câu mà nàng vô cùng hổ thẹn:

“Vậy Ninh Nhi có bằng lòng ở bên ta nữa không?”

Hoàng hậu không biết lúc mình nói ra câu này có biểu cảm thế nào, là vẻ mặt ốm yếu tiều tụy hay là dịu dàng thân thiết?

Tóm lại không hề giống với con người thật sự của nàng.

Mà vừa dứt lời, nàng lập tức thấy Ninh An kinh ngạc, ngượng ngùng đỏ bừng mặt.

Nhưng tiểu Đế cơ còn chưa kịp trả thời thì Nữ hoàng đã đi vào với sắc mặt âm trầm, lẩm bẩm:

“Sao mới ba tháng đã ra nông nỗi này.”

Ninh An ở bên nghe vậy cũng lo lắng theo.

“Ta sẽ gọi hai vị Thái y tới.”

Nữ hoàng vừa nói vừa kéo tiểu Đế cơ ra cửa.

Trước khi hai người bước qua ngưỡng cửa, Hoàng hậu thấy Ninh An lo lắng quay đầu nhìn mình thì khẽ gật đầu.

Hai người vội vàng rời đi cũng mang theo hơi ấm duy nhất trong điện, chỉ còn lại một mình Hoàng hậu ngồi lẻ bóng trên giường.

Nhưng bây giờ trong đầu nàng chỉ nghĩ tới một chuyện.

Mới nãy Ninh Nhi đã gật đầu sao?

Là thương hại nàng hay lo lắng cho nàng?

Nỗi tủi hổ lại dâng trào trong lòng Hoàng hậu như cơn sóng lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị cảm xúc mãnh liệt trong tim bình ổn lại.

Nhỡ, nhỡ đâu Ninh Nhi đồng ý thật, vậy hai người lúc nào cũng có thể gặp nhau ư?

Thật khó để diễn tả mùi vị của sự chờ đợi, âm thầm hy vọng và hổ thẹn đau khổ hòa trộn vào nhau, khiến nàng gần như không biết mấy ngày qua đã sống kiểu gì.

Nàng không rõ rốt cuộc tiểu Đế Cơ có thể đến không, thậm chí trong chuỗi ngày chờ đợi ấy, Hoàng hậu đã bắt đầu tự hỏi cái ngoái đầu lại nhìn ngày ấy phải chăng chỉ là ảo giác.

Bình luận (0)

Để lại bình luận