Chương 110

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 110

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đêm động phòng, ánh nến đỏ trong phòng hỷ chập chờn, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, mơ hồ. Nguyên Sắt Sắt nằm trong lòng Dư Tu Bách, đôi má ửng hồng, hơi thở còn chưa kịp ổn định. Người nam nhân bên cạnh nàng, với thân hình rắn rỏi và hơi nóng phả ra từ lồng ngực, khiến nàng vừa thẹn thùng vừa không nỡ rời xa. Câu nói “cố gắng hết sức” của hắn vẫn vang vọng trong đầu nàng, giờ phút này, nàng mới hiểu, đó chẳng qua là lời trêu chọc của hắn.
“Biểu ca… huynh thật là…” Nguyên Sắt Sắt cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, mang theo chút oán trách nhưng lại xen lẫn nét tinh nghịch. Nàng muốn trách hắn không giữ lời, nhưng ánh mắt long lanh nhìn hắn lại lộ ra sự ỷ lại không che giấu.
Dư Tu Bách bật cười, bàn tay to lớn khẽ vuốt mái tóc đen mượt của nàng, ngón tay lướt qua từng lọn tóc, như thể đang nâng niu một món bảo vật. “Sắt Sắt, đêm nay là đêm của chúng ta, nàng còn muốn ta ngủ sớm sao? Hửm?” Giọng hắn trầm thấp, mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại nóng rực, tựa như muốn nuốt trọn nàng vào lòng.
Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, né tránh ánh nhìn của hắn, tay nhỏ vô thức nắm lấy vạt áo lót mỏng manh trên người. “Huynh… huynh đừng có mà bắt nạt ta mãi thế! Hôm nay ta mệt lắm rồi, huynh không thấy thương ta sao?” Nàng cố làm ra vẻ giận dỗi, nhưng khóe môi lại cong lên, lộ rõ sự thích thú với màn đấu khẩu này.
“Thương, đương nhiên là thương.” Dư Tu Bách cúi đầu, môi khẽ chạm vào vành tai trắng nõn của nàng, hơi thở nóng bỏng khiến nàng khẽ run. “Nhưng mà, Sắt Sắt, nàng đã là thê tử của ta, đêm nay… ta không thể để nàng ngủ ngon được đâu.” Hắn thì thầm, giọng nói mang theo sự chiếm hữu, nhưng cũng tràn đầy yêu chiều.
Trước khi nàng kịp phản ứng, Dư Tu Bách đã nhẹ nhàng đè nàng xuống tấm chăn đỏ thắm. Đôi tay rắn chắc của hắn giữ lấy eo nàng, động tác vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, như thể sợ làm tổn thương đóa hoa mỏng manh này. “Sắt Sắt, nàng đẹp quá…” Hắn thì thầm, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, từ đôi mắt hạnh lấp lánh, xuống đôi môi đỏ mọng, rồi dừng lại ở cần cổ thon dài. Mỗi đường nét trên người nàng đều khiến trái tim hắn đập mạnh.
Nguyên Sắt Sắt cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể hắn, tim nàng đập thình thịch, vừa căng thẳng vừa chờ mong. “Biểu ca… huynh nhẹ chút, được không?” Nàng nhỏ giọng, giọng nói mềm mại như nài nỉ, nhưng lại vô tình khơi dậy ngọn lửa trong lòng hắn.
“Được, ta sẽ nhẹ.” Dư Tu Bách mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút gian xảo. Hắn cúi xuống, môi chậm rãi lướt qua trán nàng, xuống chóp mũi, rồi dừng lại ở đôi môi mềm mại. Nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng, như muốn an ủi sự căng thẳng của nàng, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên sâu sắc, mãnh liệt. Hắn mút lấy môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa, khiến nàng không kìm được mà phát ra một tiếng rên khẽ.
“Sắt Sắt, nàng thật ngọt…” Hắn thì thầm giữa những nụ hôn, bàn tay bắt đầu lần mò xuống vạt áo lót, khéo léo cởi bỏ từng lớp vải mỏng. Làn da trắng nõn của Nguyên Sắt Sắt lộ ra dưới ánh nến, mịn màng như ngọc, khiến Dư Tu Bách không thể kiềm chế. Hắn cúi xuống, môi lướt qua xương quai xanh, rồi xuống ngực nàng, nơi hai bầu ngực đầy đặn khẽ run lên theo nhịp thở.
Nguyên Sắt Sắt cắn môi, cố kìm nén cảm giác ngượng ngùng, nhưng cơ thể nàng lại thành thật đáp lại từng cái chạm của hắn. “Biểu ca… đừng… ở đó…” Nàng lí nhí, nhưng giọng nói lại không có chút sức lực, trái lại còn như đang mời gọi.
Dư Tu Bách khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh nhũ hồng hào, cảm nhận sự mềm mại dưới đầu ngón tay. “Sắt Sắt, nàng nói đừng, nhưng sao ta thấy nàng thích lắm?” Hắn trêu chọc, môi tiếp tục di chuyển, ngậm lấy một bên nhũ hoa, nhẹ nhàng mút mát, khiến nàng không kìm được mà cong người, phát ra tiếng rên ngọt ngào.
“Biểu ca… huynh xấu lắm…” Nguyên Sắt Sắt thở hổn hển, tay nhỏ vô thức bám vào vai hắn, móng tay khẽ cào lên làn da rắn chắc. Nàng muốn trách hắn, nhưng khoái cảm dâng trào khiến nàng không thể suy nghĩ rõ ràng. Cơ thể nàng như bị hắn dẫn dắt, từng đợt sóng khoái lạc cuốn nàng vào cơn mê.
Dư Tu Bách ngẩng đầu, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. “Sắt Sắt, từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về ta, được chứ?” Hắn thì thầm, bàn tay lần xuống bụng nàng, nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài. Ngón tay hắn khẽ chạm vào nơi bí ẩn, cảm nhận sự ẩm ướt ấm nóng, khiến hắn không kìm được mà thở gấp.
Nguyên Sắt Sắt khẽ run, đôi mắt long lanh nhìn hắn, giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên định. “Biểu ca… ta chỉ muốn thuộc về huynh, mãi mãi…” Lời nói của nàng như liều thuốc mạnh, khiến Dư Tu Bách không thể kiềm chế thêm nữa.
Hắn cúi xuống, hôn nàng thật sâu, đồng thời chậm rãi tiến vào, từng chút một chiếm lấy nàng. Nguyên Sắt Sắt khẽ cau mày, cảm giác đau nhói xen lẫn khoái cảm khiến nàng bám chặt lấy hắn. “Biểu ca… chậm chút…” Nàng thì thầm, nhưng giọng nói lại mang theo sự ỷ lại, như muốn giao phó cả cơ thể và tâm hồn cho hắn.
Dư Tu Bách dịu dàng hôn lên trán nàng, động tác chậm lại, chờ nàng thích nghi. “Sắt Sắt, ta sẽ không làm nàng đau, tin ta.” Hắn thì thầm, từng nhịp tiến vào đều cẩn thận, cho đến khi hai người hoàn toàn hòa quyện. Tiếng rên của nàng hòa cùng tiếng thở gấp của hắn, dưới ánh nến đỏ, họ quấn quýt lấy nhau, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tim.
Đêm còn dài, và Dư Tu Bách biết, hắn sẽ dùng cả đời để yêu thương và che chở cho tiểu cô nương này.
________________________________________

Bình luận

Để lại bình luận