Chương 110

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 110

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Chuyện đã qua rồi thì không nên nhắc lại nữa.” Anh cẩn thận bôi thuốc lên vết bầm tím trên gương mặt cô, nhìn vết sưng tấy đỏ ửng mà không khỏi cảm thấy nặng lòng: “Có đau lắm không?”.

“Hửm? Vết này á? Không đau chút nào đâu.” Cô phì cười thành tiếng: “Lần trước em có nói anh nghe rồi mà? Da mặt em dày lắm, vả lại cũng quen chịu đòn rồi. Vậy nên anh đừng có lo lắng quá, chỉ là chuyện vô bổ thôi.”.

“Vũ Tranh, trẻ ngoan thường không nhận được kẹo ngọt, người hiểu chuyện quá nhiều sẽ chỉ khiến bản thân mình thêm tổn thương mà thôi.” Anh nói, giọng điệu có chút xót xa.

“Nhưng trẻ ngoan thường không thích ăn kẹo ngọt đâu ạ.” Cô nhìn mấy đầu ngón tay được anh băng bó cẩn thận, rồi nói tiếp: “Kẻ hiểu chuyện không hẳn lúc nào cũng sẽ bị tổn thương.”.

Mi tâm anh khẽ nhíu lại, anh khó chịu buông ra hai chữ ngắn gọn: “Cố chấp.”.

“Phải cố chấp chứ ạ! Nếu không thì khó sống lắm.” Vũ Tranh bật cười, đôi mắt rũ xuống nhìn nền đất lạnh lẽo: “Vả lại, hiểu chuyện cũng không hẳn là điều xấu, sẽ không làm ai phải tổn thương cả.”.

Giang Vũ không nói gì thêm, bàn tay vẫn duy trì trạng thái bôi thuốc mỡ cho cô. Trên đời này làm gì có ai muốn tự mình ôm hết đau khổ vào lòng chứ? Rốt cuộc thì suốt 5 năm qua cô đã phải trải qua những chuyện gì?.

Khốn kiếp thật! Lồng ngực anh lại cảm thấy khó chịu quá.

Lục Hiểu Dư rời khỏi bệnh viện, thấy trời cũng còn khá sớm nên tiện đường ghé vào siêu thị mua thêm ít đồ dùng. Tối nay cô định bụng sẽ nấu một bữa thật ngon, cùng hắn nhâm nhi chút rượu vang. Đến khi men rượu ngấm dần vào trong người, cô sẽ thổ lộ hết tâm tình của mình với hắn.

Ngẫm lại thì hình như cô chưa một lần nào nói lời yêu hắn, cũng chưa từng tỏ ra ngọt ngào với hắn lấy một câu. Bản thân cô tệ hại chưa làm được chuyện gì có ích cho hắn, vậy mà người đàn ông đó vẫn luôn yêu chiều cô hết mực.

Không cần phải nói ra, cô cũng tự cảm thấy hổ thẹn với lòng mình. Bất quá thì cô sẽ dùng cả phần đời còn lại của mình để bù đắp cho hắn, chỉ cần hắn không chê bai cô là được rồi. Cô cẩn thận lựa chọn từng bó rau tươi ngon, từng miếng thịt đỏ au, tỉ mẩn chọn lựa từng loại trái cây căng mọng.

Quay trở về Bạch Viện cũng vừa vặn đến giờ chuẩn bị bữa tối. Lục Hiểu Dư một mình loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn, từ món canh thanh mát đến món xào đậm đà, từ món chính cầu kỳ đến món tráng miệng ngọt ngào, tất cả đều được cô chuẩn bị một cách tươm tất, đủ đầy.

Cô cẩn thận bày biện thức ăn đẹp mắt ra bàn, rồi vui vẻ ngồi xuống ghế chờ đợi hắn trở về. Nhưng hết 10 phút rồi lại 30 phút trôi qua, một tiếng đồng hồ rồi lại ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi đi. Cơm canh trên bàn đã muốn nguội lạnh cả rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu.

Lúc này Lục Hiểu Dư mới bắt đầu dấy lên cơn lo lắng không yên, cô sốt ruột cầm điện thoại lên gọi cho hắn. Đầu dây bên kia không hề có tín hiệu phản hồi, càng làm cho lòng cô thêm sốt sắng như lửa đốt. Đã gần 9 giờ tối rồi, hắn rốt cuộc là đang làm gì ở đâu cơ chứ? Bận đến mức không thể gọi cho cô được một cuộc điện thoại sao? Lại còn không thèm nghe máy nữa chứ.

“Con nhóc Lục Hiểu Dư đâu rồi?” Tống phu nhân hồng hộc xông vào nhà, vừa nhìn thấy cô đã vội vàng kéo tay lôi đi: “Mau đi với ta nhanh lên.”.

Cô ngơ ngác nhìn bà, giọng điệu đầy vẻ hoang mang: “Đi, đi đâu ạ?”.

“Đi đánh ghen chứ đi đâu nữa.” Bà vừa kéo cô đi xềnh xệch vừa nói không ngừng: “Chồng con bị con hồ ly tinh kia chăn dắt vào trong khách sạn đến nơi rồi. Con mà còn lù khù đứng đây thêm một giây nào nữa, thì Ngụy Ngụy nhà mình sẽ bị nó lột sạch quần áo mất.”.

Lục Hiểu Dư bị bà kéo đi đến mức đầu óc quay cuồng, một lúc lâu sau mới có thể tiêu hóa kịp được thông tin chấn động vừa rồi. Cô đột ngột dừng bước lại, nhíu mày nhìn người đàn bà quyền quý kia: “Thưa Tống phu nhân, ý của bác… là cô Diệp Tu Chân sao?”.

“Ngoài con nhỏ đó ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa?” Tống phu nhân tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không quên kéo tay cô chạy đi: “Ngụy Ngụy bị con bé kia chuốc thuốc rồi, bây giờ mà không đến cứu kịp thời thì mệt chuyện lắm đấy.”.

Diệp Tu Chân dám cả gan chuốc thuốc hắn sao? Mẹ nó! Cô ta điên rồi hay sao cơ chứ?.

……

Trên chiếc giường lớn sang trọng, người đàn ông tay chân đều bị trói chặt vào bốn góc giường, trong người vì trúng phải thứ thuốc kích dục mà trở nên ngứa ngáy, khó chịu vô cùng. Tống Ngụy lạnh lùng nhìn người đàn bà đê tiện đang đứng trước mặt mình, giọng nói đầy vẻ cảnh cáo: “Diệp Tu Chân, tôi nể tình cô chú nên mới nhắm mắt làm ngơ cho qua mọi chuyện, không phải để cô muốn làm gì thì làm, muốn đặt đằng chân lên đằng đầu tôi đâu. Mau thả tôi ra ngay!”.

Diệp Tu Chân nửa chữ cũng không thèm để vào tai, cô ta điềm nhiên cởi bỏ từng lớp quần áo trên người mình. Chỉ trong chốc lát, trên người cô ta chỉ còn sót lại bộ đồ lót ren đen quyến rũ. Lúc này, cô ta mới nhàn nhã trèo lên người hắn, ngồi chễm chệ trên bụng người đàn ông.

“Ngụy à, lẽ ra 3 năm về trước em nên quay về nước để cùng anh kết hôn mới phải, để cho anh và con tiện nhân kia không có cơ hội mèo mỡ gà đồng với nhau.”.

“Diệp Tu Chân, nói cô mắc phải căn bệnh ảo tưởng sức mạnh, có chỗ nào ngoa không cơ chứ?” Hắn nhíu mày, ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi sự trói buộc: “Mẹ kiếp! Mau thả tôi ra ngay!”.

Cô ta không buồn để ý đến lời nói của hắn, bàn tay lả lướt cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi trắng tinh của hắn. Người đàn ông mà cô ta đã đem lòng thương nhớ bao năm qua, chỉ vì một chút sơ ý nhỏ mà bị con nhỏ Lục Hiểu Dư kia ngang nhiên cuỗm mất khỏi tay mình.

Từng chiếc cúc áo nhanh chóng được cởi bỏ hết ra, Diệp Tu Chân phanh rộng vạt áo hắn ra hai bên, tức khắc bờ ngực săn chắc, rắn rỏi lộ rõ ngay trước mắt cô ta. Môi mỏng mỹ mãn cong lên thành một nụ cười đầy thỏa mãn, không ngờ được người đàn ông này lại sở hữu một đường nét cơ thể rắn chắc, quyến rũ đến như vậy. Bàn tay cô ta trượt dần xuống phía dưới, nơi có thứ vật nóng hổi đang mời gọi.

“DIỆP TU CHÂN!!!” Hắn lớn giọng quát lớn lên, cơn bức bối khó chịu trong người càng lúc càng bủa vây lấy hắn. Thứ thuốc mà cô ta đã cho hắn uống chắc chắn không phải là loại tầm thường, chỉ cần là một cái chạm nhẹ thôi, cũng đủ làm cho người hắn như muốn phát điên lên rồi.

Tống Ngụy liên tục nuốt nước bọt khan, cố gắng kiềm chế bản thân mình hết mức có thể. Giọng hắn trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Diệp Tu Chân, mau thả tôi ra. Chỉ cần là cô tự nguyện thả tôi ra, tôi nhất định sẽ để cho cô còn chút mặt mũi mà nhìn đời.”.

“Chính em cũng là người có học vấn cao mà? Kết hôn với em, anh hoàn toàn chỉ có lợi chứ không hề có hại chút nào?” Cô ta cố gắng thuyết phục.

“Diệp tiểu thư đừng có ngồi đó mà nói nhảm nữa. Người mà tôi yêu chỉ có duy nhất một người mà thôi, và người đó tuyệt đối không phải là cô.” Hắn đáp trả thẳng thừng, không chút do dự.

Bình luận (0)

Để lại bình luận