Chương 110

“Vậy thì đưa ra ngoài ánh sáng.”
Về việc có con này, Kỳ Lạc không có khả năng để Du Linh đem đứa bé nằm ngoài kế hoạc này xoá sạch.
Mọi chuyện bại lộ thì thế nào, Kỳ Lạc hiện tại cũng có đủ năng lực, căn bản là không cần dựa vào Kỳ gia, anh ở Băng thành đầu tư, cũng đủ cho anh và Du Linh còn có bảo bảo một nhà ba người sinh sống thoải mái.
Du Linh trong lòng bất ổn, cứ như vậy bị Kỳ Lạc đưa đến sân bay, lúc đăng ký cô một bên khóc một bên rối rắm, khiến cho bảo an phụ trách kiểm tra an ninh sân bay còn tưởng rằng Du Linh bị Kỳ Lạc bắt cóc.
Trong lòng mang tâm lí sợ hãi thật lớn nhưng Du Linh vẫn lên máy bay, bay ra nước ngoài.
Lúc đầu mang thai có chút mỏi mệt, sau khi xuống máy bay, có trợ lí của Kỳ Lạc ở nước ngoài tới đón, cô mơ màng hồ đồ bị Kỳ Lạc ôm xuống máy bay, sau đó đặt cô nằm lên giường trong một căn hộ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chờ Du Linh lại lần nữa tỉnh lại thì bốn phía một mảnh đen nhánh, cô từ trên giường đói tỉnh, nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất là một mảnh phong cảnh lạ lẫm của nước ngoài, bên tai đột nhiên nghe được ngoài cửa có từng đợt tiếng khắc khẩu.
Kỳ Lạc đang ngồi ở trong phòng khách chung cư, cùng Chu Khai Khai nói chuyện.
Anh đã thông báo cho dì Tư Chu Nhạc Nhạc, ngày mai sẽ an bài Du Linh nhập viện ở trung tâm của dì để làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, hiện tại anh đang cùng Chu Khai Khai cãi nhau, cũng không phải là Chu Nhạc Nhạc nói ra ngoài khiến Chu Khai Khai biết. Mà là Kỳ Lạc chính mình chủ động cùng Chu Khai Khai thẳng thắn.
Anh trực tiếp gọi điện cho Chu Khai Khai, nói Du Linh mang thai, bọn họ chuẩn bị đem bảo bảo sinh ra, hiện tại đang ở nước ngoài làm kiểm tra sơ bộ.
Anh đã làm tốt chuẩn bị, không tiếc hết thảy lớn giới, nhất định phải có đứa nhỏ này, nếu bé con có khuyết tật, liền lúc đầu can thiệp, táng gia bại sản cũng can thiệp.
Chu Khai Khai ở trong điện thoại, tức giận đến bùng nổ, trực tiếp hướng về phía Kỳ Lạc quát
“Một đứa bé đang ở kỳ phôi thai, sẽ yêu cầu tiêu phí vô hạn tinh lực cùng tiền tài, con liền tính can thiệp, sinh ra tới lại có ích lợi gì? Trong chuyện này, Kỳ Lạc con không hiểu sao? Con đọc sách đều bỏ đi hết sao? Tôi dung túng các người mấy năm, các người không những không có thu liễm, hiện tại đứa bé cùng làm ra, Kỳ Lạc, con có phải hay không muốn tức chết tôi?”
“Hiện tại chúng ta chưa có làm kiểm tra sơ bộ, bé con rốt cuộc có tình huống như thế nào, chúng ta đều không có quyền lực nói, bé con nếu đã tới, đây là duyên phận của nó và chúng ta, đứa nhỏ này cũng là cháu nội mẹ, mẹ, mẹ vì cái gì có thể nói ra những lời máu lạnh như vậy?”
“Tôi máu lạnh?”
Chu Khoái Khoái ở trong điện thoại quát
“Kỳ Lạc, tôi nếu là máu lạnh, tôi liền sẽ không tùy ý cho con cùng Du Linh làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy, Kỳ Lạc, coni quả thực chính biến thái, con hại Du Linh còn chưa đủ, con còn muốn đem một đứa bé vô tội đưa tới thế giới này, khiến nó không được kiện toàn để thành toàn cho cái du͙c vọng khống chế biến thái của con với Du Linh, con thật là đủ rồi, nếu, nếu con nhất định phải sinh hạ đứa nhỏ này, con liền không cần trở về Kỳ gia, từ nay về sau, gia sản Kỳ gia, con một phân tiền đều không được lấy ”
Nói xong, Chu Khoái Khoái liền cúp điện thoại.
Ban đêm yên tĩnh, bà rống lên một tiếng, thập phần rõ ràng, dù Kỳ Lạc không có mở loa, nhưng vẫn làm cho Du Linh tránh ở khe cửa phòng ngủ nghe được.
Nước mắt cô rào rào rơi xuống, đã sớm biết sẽ không có người ủng hộ, người đầu tiên đứng ra phản đối, khẳng định chính là dì cả.
Đứa nhỏ này, khỏe mạnh hay không kỳ thật đều không quan trọng, quan trọng là, tất cả mọi người sẽ cảm thấy, đứa nhỏ này sinh ra, chính là một sự thấy thẹn.

Bình luận

Để lại bình luận