Chương 110

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 110

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Muốn chết đến vậy sao?” Giọng nói lạnh băng, hắn cúi đầu, nét mặt cuồng vọng xích tới gần cô “Vậy em đoán thử xem, đến lúc Lam Đà trở lại, hắn sẽ làm em sống không bằng chết thế nào đây, sẽ để lại mấy lỗ kim trên người em, hay vẫn là trực tiếp làm em đi đời nhà ma đây?”

“Hửm?”

Hắn hỏi, nhìn xem phản ứng của cô lại thoáng chốc bật cười “Làm việc mà không dùng não, bây giờ đã biết sợ chưa?”

“Để tôi chết……”

Hứa Tân nhíu mày.

“Tôi nói để tôi chết đi!” Cô gần như dùng hết sức lực cả người đến phát run, gào thét, bàn tay đặt trên cổ cũng bắt đầu siết chặt.

Biểu tình trên mặt hắn dần trở nên vặn vẹo.

“Em là đang khiêu chiến điểm giới hạn của tôi sao?”

Đàm Lam đang chuẩn bị tiến lên ngăn cản, liền thấy hắn đã siết chặt bàn tay, muốn bóp chết cô.

“Hứa Tân!”

Vì hít thở không thông mà sắc mặt đỏ bừng lên, trong phút chốc khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười, hi vọng hắn có thể đem cô bóp chết.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn không như cô mong đợi, Đàm Lam ngăn hắn lại, lửa giận của hắn vì nụ cười của cô càng bùng cháy mãnh liệt, bàn tay giơ lên hung hăng giáng xuống một cái tát trên mặt cô.

Chát.

Mặt bị đánh lệch qua một bên.

“Vân Tô Tô! Tính tình tôi đang vô cùng tệ, giữ lại cái mạng chó này để tra tấn chết cô, để cô biết cái gì mới thật sự là đau đến không muốn sống, tôi thấy cô chính là thiếu thao, đã lâu không được ăn dương vật nhỉ, nên mới quên mất chính mình là cái thứ gì!”

Một nửa bên mặt bị đánh đến nóng rát, nước mắt vô thức chảy ra, mọi âm thanh bên tai đều trở nên ù đi, cô nghe được Đàm Lam lớn tiếng la mắng hỏi hắn đánh cô để làm gì.

Bàn tay rũ xuống bên người của Trịnh Nghị chậm rãi giơ lên, bóp lấy cằm cô, đụng vào một nửa bên mặt bị đánh sưng, dùng sức mà bóp, đau đớn khiến nước mắt cô lại lần nữa rơi xuống.

“Đã nhớ kỹ chưa?” Giọng điệu hắn hung ác “Còn dám nói một câu muốn chết nữa, không dừng lại chỉ một cái bạt tay thôi đâu, mà sẽ tra tấn cô tới chết, ngoại trừ ở lại bên cạnh bọn tôi, cô không còn lựa chọn nào khác đâu!”

Lấy thuốc mỡ tới, Quý Đỗ ngồi bên cạnh thoa lên một bên mặt sưng đỏ của cô, ánh mắt cô ngây dại nhìn trần nhà, dường như không còn cảm giác đau nữa.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đàm Lam, sắc mặt hắn đanh lại trông tương đối khó coi.

Trịnh Nghị và Hứa Tân ngồi ở bên ngoài hành lang để gió thổi cho bình tĩnh một chút, Quý Đỗ ném tuýt thuốc mỡ đi, ôm cánh tay dựa ra sau, xoa xoa khóe mắt mệt mỏi.

“Thao tôi đi.”

Cô đột nhiên nói chuyện, khiến hai người trong phòng không khỏi sửng sốt.

“Em nói cái gì?” Quý Đỗ nhíu mày.

“Thao tôi đi!” Vân Tô Tô với chiếc cổ bầm tím quay đầu nhìn hắn “Không phải các người rất muốn thao tôi sao? Thao đi, nhanh lên! Bây giờ liền thao tôi luôn đi.”

“Điên rồi hả?”

“Đúng, tôi điên rồi! Là các người ép tôi đến phát điên, tôi để các người thao này!”

Tác dụng của thuốc an thần dần suy giảm, cô giãy giụa muốn thoát khỏi dây xích sắt trên đầu giường, túm lấy cánh tay Quý Đỗ, lớn tiếng gào thét để bọn họ thao mình.

Đàm Lam đi tới đè bả vai cô xuống, chỉ vào cô “Em bình tĩnh một chút cho tôi! Chọc bọn tôi tức giận hậu quả không chỉ có như vậy thôi đâu.”

“Aaa thao tôi đi! Các người thao chết tôi đi, không phải đều muốn thao tôi sao? Có bản lĩnh thì thao chết tôi đây này, tôi cho các người thao!”

Quý Đỗ mày nhăn lại như có thể kẹp chết một con ruồi, hãy còn híp mắt “Thả cô ấy ra.”

“Để làm gì?”

Đàm Lam thấy hắn cởi bỏ xích sắt, giữ lấy cánh tay cô, hai chân cô không thể cử động, trực tiếp ấn cô lên mặt kính cửa sổ, hai tay cô bị đè ép ở trên đó, ngóng nhìn phong cảnh bên ngoài, độ cao khoảng chừng 23 tầng, từ trên cao nhìn xuống như vậy tạo cho người khác cảm giác thấp thỏm bất an.

“Muốn nhảy xuống đó sao?” Quý Đỗ thì thầm bên tai cô hỏi.

Cô đột nhiên bật cười “Dù cho tôi có nói muốn, mấy người cũng sẽ không đem tôi ném xuống dưới.”

“Xem ra cũng có chút thông minh, không bằng thử làm tình ở trên cao, muốn người khác thao em, là chính em nói như vậy.”

Cô bỗng chốc rơi vào trầm mặc, vành tai non mềm bỗng nhiên bị cắn một cái, nước bọt cứ thế tiến vào trong tai, khiến cả người cô như chết lặng.

Hắn hạ giọng tà mị nói, mang theo vài phần trào phúng lạnh lẽo “Lam Đà bị em đâm còn đang ở phòng cấp cứu chưa có tỉnh nữa đấy, không bằng để bốn người bọn tôi, vừa đủ, thao đến em không còn thốt nổi một câu muốn chết nữa.”

“Loại người thiếu thao như em cần phải chăm sóc thật tốt, em nói có phải không?”

Cô cắn chặt hàm răng “Có bản lĩnh thì các người cứ thao chết tôi đi!”

“Đây chính là em nói đó!”

Bàn tay từ cặp mông mềm mại của cô lướt đi lên, chụp đánh phía trên một cái, vừa nhéo vừa niết mạnh, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Lam “Gọi bọn họ vào đi, hôm nay cứ thỏa thích thao tiểu chó cái, thao chết càng tốt.”

Đàm Lam do dự trong chốc lát, lại chợt nghe hắn nói “Lời chính mình nói ra phải tự chịu trách nhiệm, để xem em lần sau còn dám ăn nói lung tung nữa hay không!”

Nâng một chân cô lên, vuốt ve môi âm hộ khô khốc, cắn lấy vành tai, ngón tay một đường cắm đi vào.

“Đã lâu không có thao rồi, phía dưới có hay không chảy thật nhiều nước ăn vào dương vật đây?”

Cô nhịn xuống không hé răng nửa lời, chỉ nghe thấy âm thanh kéo khóa quần của hắn, liền sau đó đồ vật nóng rực kia đụng tới cánh mông cô, để cô cảm nhận được thứ to lớn kia đang dần cứng rắn, càng lúc càng lớn.

Lòng bàn tay Vân Tô Tô đè lên tấm kính trong suốt, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệt, một giây lấy hơi cũng không cho cô, dương vật cứ thế trực tiếp nhét vào bên trong.

Bình luận (0)

Để lại bình luận