Chương 110

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 110

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thoa thuốc xong, đỡ vách tường khập khiễng đi ra ngoài, phòng khách, cô thực nhàn nhã ngồi ởtrên xe lăn của hắn mà phơi nắng.

Cửa sổ sát đất rất lớn, phàm là vào thời điểm có thời tiết tốt , ánh mặt trời đều sẽ mãnh liệt chiếu vào, đùi còn đau, hắn chậm rãi ngồi xuống sô pha nhẹ nhàng thở ra.

Người đang ngồi ở cửa sổ sát đất bỗng nhiên quay đầu,nhìn hắn nói, “Liễu Dục,nếu hiện tại tôi chạy thì cậu cũng không nên ngăn cản tôi.”

Biểu tình hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, lệ khí từ trong mắt phát ra, chăm chú nhìn cô.

“Em muốn làm gì?”

“Lão tử chính chân què cũng mẹ nó truy đuổi mà bắt em về! Em cho rằng em ngồi xe lăn thì có thể chạy bao xa? Thu hồi ý tưởng này ngày cho tôi , chuyện này không có khả năng, đừng cho là hiện tại tôi không dám động vào, đừng nghĩ tôi cho em mặt mũi mà lên mặt!”

Mặt cô không có biểu tình gì –nga— một tiếng, đẩy xe lăn hướng phòng ngủ đi.

“Tôi đây không ăn cơm.”

Một câu, làm tức giận cùng phòng tuyến của hắn đánh tan.

“Không…… Không phải, em mẹ nó như thế nào lại lấy chuyện không ăn cơm ra nói ! Tôi không cho em đi còn không phải là vì phải chiếu cố em thật tốt sao, em xem hai cái đùi bó thạch cao em đi ra ngoài làm gì a?”

Mắt thấy cô vào phòng ngủ, Liễu Dục vội vàng chống sô pha đứng dậy đuổi kịp, hoảng loạn đi phía sau người cô, nói lời hay khuyên bảo.

“Không thể không ăn cơm a, có thể đừng lão lấy cái này để uy hiếp lão tử hay không , nhìn một cái xem mặt tôi đều bị em đánh thành cái dạng gì, em còn không ăn cơm!”

Cô đem xe lăn đẩy đến bên cạnh giường , ý đồ chống cánh tay muốn lên giường, Liễu Dục đi tới đem cô bế lên, đặt ở trên giường.

“Có thể ăn cơm được hay không ?”

“Cậu liền thích tôi ăn cơm như vậy ?”

“Tôi đây chẳng lẽ muốn xem em đói chết sao!”

Vệ Duy Nhất liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên phát hiện hắn gần đây thay đổi rất nhiều.

“Cậu trước kia không phải rất càn rỡ sao? Không ăn cơm liền nghĩ mọi cách uy hiếp tôi, sao hiện tại không uy hiếp nữa? Có bản lĩnh cầm cái vật dưới thân kia uy hiếp thao tôi thử xem.”

Liễu Dục khóe miệng giật giật, kéo xe lăn qua chậm rãi ngồi xuống.

“Em thật cảm thấy tôi uy hiếp em?Em có khi nào mà nghe lời tôi, là do em không nghe lời tôi mới phải làm như vậy! Tôi đến tột cùng là đối với em không tốt ở chỗ nào, lão tử cái gì cũng chịu cho em, em có thể thích tôi một chút hay không!”

“Thích cậu về điểm gì?” cô dựa vào đầu giường cười nhạo nhìn hắn, “Không học vấn không nghề nghiệp, còn thích đánh nhau? khuynh hướng bạo lực đem chân tôi đánh gãy xương? Hay là cậu hàng to xài tốt, lúc làm tình có thể đem tôi thao chết?”

“……”

Hắn bị lời nói tới tấp của cô làm cho á khẩu không trả lời được.

“Liễu Dục, cậu không phát hiện cậu thực ích kỷ sao? Chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, sẽ không có ai thích cậu, vĩnh viễn không có.”

Tay đặt trên đùi, chậm rãi nắm chặt, tâm tình vô lực, áp lực đem hắn ngay cả hít thở cũng không thông.

“Tôi đây, em muốn như thế nào thì mới bằng lòng thích tôi?”

“Đem quần cởi.”

Hắn khó có thể tin ngẩng đầu nhìn cô.

Vệ Duy Nhất híp mắt, ngữ khí tăng thêm không ít, “Tôi nói đem quần cởi ra!”

Liễu Dục đặt tay ở trên eo, chậm rãi đem quần kéo xuống , nâng cái mông lên, cởi ra.

Cô cười quyến rũ, “Thủ dâm cho tôi xem, giống như con chó cầu tôi thao cậu.”

Tay nắm quần định đặt ở bên cạnh đột nhiên dừng lại.

“Như thế nào? Không muốn sao? Trước kia không phải cậu cũng làm tôi quỳ trên mặt đất bị cậu thao sao a.”

Nhớ tới sự tình hắn đã làm, Liễu Dục yên lặng đem quần lót kéo xuống , côn thịt nửa mềm mà kích cỡ cũng đã kinh thường, trong lòng bàn tay to rộng loát cương cứng.

“Nhìn tôi.” cô đưa ra mệnh lệnh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận