Chương 111

Hiên Viên Dực say đắm ngắm nhìn nhân nhi đang trải qua cao trào dồn dập đến mức mơ hồ trong l ng ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên môi thơm của nàng.
“Hực hực… Chúng ta vĩnh viễn không chia lìa nhé nương tử Tuyệt đối không được phép nghe theo lời bên tai của kẻ khác Nếu không ta sẽ thọc nát lỗ nhỏ của nàng Hừ…”
PHẬP PHẬP PHẬP … Phọt phọt phọt…
Hiên Viên Dực không dám rút ra thọc vào quá mức khiến nàng lần đầu tiên thừa nhận cung giao sẽ không chịu đựng nổi tính ái điên cuồng.
Hắn nhẹ nhàng lùi mông ở biên độ nhỏ rồi thúc vào ngoáy lộng khắp vách tường hoa thâm cung mẫn cảm của nàng.
“Á………….Aaaaaa…..Ứ ứ ứ… Ân ân ân…. Ứ ứ… Ô ô ô…Ô ô ô…” Diệp Thuần oằn mình khóc nức nở, đau đớn hòa lẫn khoáı cảm dồn dập thổi quét khắp tứ chi bách hài, đôi chân nhỏ co rụt quẫy đạp, mười ngón chân cong quíu.
Xương mu mất kiểm soát giật nẩy nẩy nẩy đành đạch đành đạch liên hồi trên mặt giường.
Phọt phọt phọt… Phọt phọt phọt…
Từng cú nhấp nhịp nhàng đội sâu lên đáy huyệt non mềm, cự căn khổng lồ nằm trọn lút cán bị nộn đẫm bao vây cắn mút̼ thư sướng.
Gốc rễ thô ráp cọ mài xung quanh miệng huyệt non nớt sưng phồng phập phều vô cùng dâm mỹ mất hồn.
“Á……Aaaaaaa……Á…….Á……Á…….Ứ ứ ứ…. Ô ô ô…Ư ư ư…”
Diệp Thuần hơi thở gấp gáp phập phồng, hoàn toàn chìm đắm trong bể du͙c vọng mà Hiên Viên Dực cường thế mang đến.
Bất lực mở rộng chân tâm đón nhận cung giao mãnh liệt.
Nàng không hề hay biết thứ tính ái kinh khủng này lẽ ra một xử nữ vừa mới phá thân như nàng không nên thừa nhận.
Phọt phọt phọt… Phụt phụt phụt…
Cự căn mạnh mẽ cường thế ngoáy lộng, khuấy đảo đáy huyệt kiều mềm.
“Nương tử Thuần nhi Ta không muốn lùi về, càng không muốn rút ra Gru…. Ta muốn dán dính kết hợp với nàng cả một đời Thật sướng Hưm…”
Nơi kết hợp hoàn toàn kết dính khít rịt không một khe hở.
Hiên Viên Dực gần như ngập chìm giữa dục niệm, eo hông mãnh liệt nhún nhún nhồi nhồi, thúc mạnh muốn chen luôn cả túi con cháu căn vào mị huyệt tiêu hồn thực cốt của nàng.
Phọt phọt phọt phọt…
“Hức hức… Ân… Ứ ư ư… Phu quân Đừng nhồi Hỏng mất Trướng căng rồi Ô ô ô…” Diệp Thuần mở đôi mắt dần lấy lại tiêu cự nhìn vào nam nhân đang thỏa sức rong ruổi bên trên, nàng bẹp miệng ủy khuất thút thít.
“Hửm? Chịu tỉnh lại rồi sao nương tử xinh đẹp? Còn tưởng nàng sẽ chìm đắm trong cao trào cho tới sáng luôn rồi, hừ…”
Hiên Viên Dực giả vờ hờn giận gầm gừ cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng.
PHẬP PHẬP PHẬP…
“Á…….Aaaaaa…… Ô ô ô… Thủng rồi Xuyên thủng lỗ nhỏ của thiếp rồi Á……..Ứ ứ ứ….Ô ô ô…” Nàng ngẩng cao đầu kiều đề rên siết, vung vẩy thân thể muốn tránh thoát khỏi gậy gộc thô lớn như thanh kiếm sắc bén cắt đôi nộn huyệt non nớt.
PHẬP PHẬP PHẬP…..
“Á………….. Aaaaaaaaaaa……….” Nàng chịu không nổi ôm ghì lấy cổ hắn cắn phập vào bờ vai rắn rỏi.
“Hưm… Thuần nhi Phu quân muốn cho nàng xem thứ này Chính là bảo vật khiến nàng dục tiên dục tử Chính nó đã phá thân cho nàng Kết hợp ta và nàng mãi mãi bên nhau ”
Hiên Viên Dực nham hiểm câu môi, có chút tà ác muốn trêu chọc nàng. Hiện tại cả hai đã kết hợp chặt chẽ. Hắn cũng đã khai thông lối vào đáy huyệt của nàng.
Đã không cần kiêng dè nàng sợ hãi phân thân thô kệch của chính mình.
Hắn nhếch mông, quỳ bò hai chân nhích cao thân hình, không hề che chắn tầm nhìn của nàng xuống nơi kết hợp nữa.
Mười ngón tay đan xen lấy mười ngón của nàng áp sát xuống mặt giường, giữ chặt.
“Ứ ứ ứ…Ô ô ô…Ô ô ô… Chàng đừng động Đau quá Ô ô ô…Ứ ứ…” Diệp Thuần lắc đầu mãnh liệt, vẫn không thừa nhận nổi cự căn hoàn toàn chìm sâu bên trong huyệt động chật trất, tầng tầng nếp uốn đều bị kéo căng thống khổ.
“Nương tử, Thuần nhi Nàng nhìn xem thứ gì đang đội cao bụng nhỏ của nàng này Thô lớn vậy mà nộn huyệt mềm mại chật khít của nàng vẫn nuốt chửng được Thật là lợi hại ” Hiên Viên Dực thở dốc, mồ hôi chảy ròng. Cố kìm nén du͙c vọng rong ruổi bên trong huyệt mềm, cất giọng khàn tràn ngập trêu chọc.
“Ô ô ô… Chàng mau rút ra Rút ra Ô ô ô… Nứt rồi Hỏng lỗ nhỏ của thiếp rồi… Ô ô ô…” Diệp Thuần hoảng loạn trừng to mắt không tin nhìn vào bụng nhỏ bị cự căn khổng lồ đội cao thành một đường gân thô dài khủng bố.
Chả trách nàng lại đau đớn đến chết đi sống lại như vậy, chả trách nàng lại rát buốt thống khổ điên cuồng như vậy.
“Ô ô ô… Trả thiếp về nhà Thiếp không muốn viên phòng Không muốn thừa hoan Không muốn gả cho chàng đâu Ô ô ô…”
“Phì, muộn rồi đồ ngốc Không gả cũng phải gả Không muốn viên phòng cũng đã bị ta thọc nát lỗ nhỏ rồi Hừ… Đáng đời nàng Mở to mắt ra mà nhìn xem bảo bối sẽ giúp nàng sướng khoái một đời này ” Hiên Viên Dực cười càng tà ác, xem cái gương mặt sợ hãi của nàng kìa, đáng đời Ai bảo đòi gả cho tên kia? Hừ

Bình luận

Để lại bình luận