Chương 1111

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1111

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cho nên mặc dù Tây Lăng Thiến Tuyết và Mạc Khải Thành đã đầy đủ tội danh, nhưng sẽ không thi hành hình phạt thiêu sống ngay lập tức, mà chỉ tạm thời giam giữ vào nhà giam của thần điện.
Tư Không Ngự giải quyết chuyện này rồi thì về thẳng thần điện, vừa mới tới của lớn điện chưởng giáo, Lâm Mạn Như liền đi lên báo cáo: “Chưởng giáo, phu nhân nghe được chuyện của Tây Lăng Thiến Tuyết, ngất ở khách sạn, vừa mới tỉnh lại.”
Tư Không Ngự cau mày, có một tia u ám quét qua đáy mắt: “Cô ấy thế nào rồi?”
Lâm Mạn Như: “Không có gì đáng ngại, chỉ là nóng vội đến sinh bệnh , và còn quá mức đau khổ.”
Tư Không Ngự không nói gì thêm, mà chỉ xoay người trở về phòng ngủ, sắc mặt của anh vô cùng u ám, giống như ngày mưa dầm mù mịt trong mùa xuân.
Tây Lăng Vi ngồi trên giường trong phòng ngủ, hai cánh tay vòng qua đầu gối, hai mắt đẫm lệ, ánh mắt đờ đẫn, mái tóc dài rủ xuống, che kín gương mặt xinh đẹp, bóng người cô thì trông mỏng manh ốm yếu.
Tư Không Ngự thầm thở dài, bước đến ngồi xuống mép giường: “Có cần phải đau khổ thế này không?” Anh không hiểu, tại sao cô phải đau khổ vì một người nhiều lần hãm hại cô.
Cơ thể gầy yếu của Tây Lăng Vi hơi lay động, giọng của cô như lọt thỏm trong mưa bụi, như có như không: “Tư Không Ngự, anh nhất định phải giết Tây Lăng Thiến Tuyết sao?”
Tư Không Ngự không chút dài dòng: “Phải, cô ta gây tội thì phải chịu tội, nhất định phải chết.” Người như thế không chết, sau này chắc chắn là tai họa.
Tư Không Ngự vén mái tóc dài ra sau tai, mặt tái nhợt đối mặt với Tư Không Ngự: “Nếu em cầu xin anh, ánh có thể tha cho cô ấy một mạng không?”
Tư Không Ngự vẫn lạnh lùng đoạn tuyệt: “Không thể nào.” Anh là chưởng giáo thần điện, uy nghiêm nặng tựa thái sơn, không cho phép có một chút không tôn trọng nào, không có bất kỳ lý do nào có thể thay đổi quyết định.”
Đáy mắt mù mịt của Tây Lăng Vi như đang chảy ra dòng nước trong suốt, nếu nhìn kỹ, trong dòng nước toát ra sự tuyệt vọng và thống khổ: “Tư Không Ngự, em cảm thấy em ở bên cạnh anh, vẫn luôn là một trò cười.”
Tư Không Ngự cau mày, quay đầu nhìn người phụ nữ giờ phút này đang trầm lặng giống như con chim én bị ướt trong mưa xuân, cô yên lặng như thế, yên lặng giống như sắp thoát xác vậy, đột nhiên anh cảm thấy cô sắp phải rời xa anh vậy, cho nên anh có một chút hoảng loạn: “Em đang nói gì?”
Lúc này Tây Lăng Vi không khóc nữa, trái lại cười, chẳng qua là nụ cười kia nhìn thế nào cũng hiện ra vẻ xinh đẹp lạnh lùng mà thê lương: “Em từng cho rằng, em chỉ cần yêu anh thật tốt, cho dù anh yêu hay không yêu em, em đều hạnh phúc, em có thể hèn mọn, cũng có thể yên lặng chờ đợi, cả đời cũng không hối hận. Nhưng hôm nay em hối hận rồi, em cố chấp yêu anh như vậy, thật ra cũng chỉ là một câu chuyện cười, em không yêu cầu đổi lại chút thương hại nào của anh, cũng không hy vọng vì anh mà lại mang tai họa đến cho người thân của em.”
Trái tim Tư Không Ngự đột nhiên có cảm giác mất đi trọng lượng, một tay kéo Tây Lăng Vi qua, vẻ tức giận ở đáy mắt đậm dần: “Em tỉnh táo một chút được không, chuyện của Tây Lăng Thiến Tuyết không liên quan đến em, trừng phạt cô ta là chuyện anh đã quyết định từ sớm rồi.”
Tây Lăng Vi vẫn cười: “Là do cô ấy từng mưu tính Nhược Băng, cho nên anh phải trừng phạt cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy và Nhược Băng đã ngăn cách lớn dương rộng lớn rồi, anh vẫn không buông tha cô ấy. Suy cho cùng, trong lòng anh chỉ có Nhược Băng, không có em. Cho dù em yêu anh bao lâu, ở bên cạnh anh có thân phận gì, anh cũng sẽ không nghiêm túc nhìn em một lần, cho dù em chỉ cầu xin anh một chuyện nhỏ thôi anh cũng không đồng ý, cho nên em chính là một trò cười.”
Khóe môi của cô cong lên một nụ cười xinh đẹp, đáy mắt được bao phủ bởi sự kiên quyết và một lớp băng vụn vỡ đau khổ: “Anh giết Thiến Tuyết, thì chẳng khác nào giết người thân của em, giữa em và anh đã vạch ra một đường thù hận. Ở cùng với anh, em cảm thấy tội lỗi, cho nên chúng ta ly hôn đi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận