Chương 1113

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1113

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lửa giận của Tư Không Ngự giống như sao Hỏa ủ lâu ngày trong đêm đen, bất chợt bốc cháy, trải dài khắp cánh đồng hoang vu, ánh lửa hừng hực chiếu sáng khắp bầu trời, anh tức giận xé nát đơn ly hôn: “Tây Lăng Vi, cô thật là người phụ nữ ngu ngốc nhất trên đời, loại phụ nữ như cô, tôi thật mù quáng khi lựa chọn cô, còn phải dành cả đời cùng cô.”
Tiếng cười lạnh lùng của anh giống như tiếng gầm thét từ địa ngục: “Loại suy nghĩ nghị lực thấp kém này của cô, ngay cả tư cách bước vào thế giới tinh thần của tôi cung không có, cô thật là khiến cho tôi vô cùng thất vọng!”
Đúng vậy, qua nhiều năm như vậy, người có thể lúc nào cũng đồng cảm về tinh thần chỉ có Lãnh Nhược Băng. Cho nên anh quý trọng cô như thế, cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không yêu anh, anh vẫn yêu cô như vậy. Cô hiểu anh, chỉ cần một ánh mắt của anh, cô cũng biết anh muốn làm gì. Anh muốn tiến lên phía trước, cô liền giúp anh một tay, anh muốn lùi về sau, cô lập tức phóng khoáng cười xoay người. Mặc dù cô không yêu anh, nhưng khi cô và anh chạm vào nhau trong thế giới tinh thần, khiến cho thế giới tinh thần từng hoang vu của anh cũng nở ra những bông hoa rực rỡ xinh đẹp.
Sau khi ở cùng Tây Lăng Vi, anh cũng kỳ vọng có thể cùng cô có chung nhận thức tinh thần. Đương nhiên cho đến hiện tại anh chưa từng quá khắt khe, cô là một cô gái dịu dàng như nước, chỉ cần cô yên tĩnh chờ đợi ở bên cạnh anh, anh sẽ trân trọng thật nhiều, nhưng anh thế nào cũng không ngờ tới, cô sẽ làm khó anh như vậy.
Đối mặt với Tư Không Ngự tức giận, Tây Lăng Vi đúng là có hơi sợ, thân thể vốn dĩ yếu ớt, bởi vì sợ hãi mà càng run rẩy dữ dội hơn, đôi mắt to nhìn thân hình cao lớn của Tư Không Ngự, rụt rè, có một chút mùi vị điềm đạm đáng thương.
Nhìn người phụ nữ như vậy, Tư Không Ngự vô cùng tức giận, đến cùng không biết làm thế nào. Anh tức giận, cô ấy sợ hãi, nhưng anh không tức giận thì cô lại làm, phải làm thế nào?
Anh đột nhiên nhớ Lãnh Nhược Băng rất nhiều. Anh nhớ lại năm đó, anh vì tranh quyền, vì tự vệ, trong cơn nóng giận giết chết em trai cùng cha khác mẹ Tư Không Lăng. Lúc ấy Lãnh Nhược Băng cũng không biết ân oán tình thù giữa bọn họ, nhưng cô vẫn không chút do dự ném phi đao trong tay ra, thành công giúp cho anh, hoàn toàn không vướng bận huyết mạch tình thân gì đó, đạo lý làm người, trước hết cô phải đồng cảm với anh trong thế giới tinh thần.
Phải làm thế nào mới có một người hiểu anh như vậy nữa!
Anh đột nhiên cảm thấy, thật cô đơn, thật cô đơn.
Trầm mặc một lúc lâu, lửa giận của Tư Không Ngự dần dần lắng xuống, giống như một ngọn núi lửa ẩn nhẫn nhiều năm: “Em muốn ly hôn, tôi cũng sẽ không mặt dày mày dạn giữ em lại, nhưng tôi đã từng nói rất quý trọng đoạn hôn nhân này, sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho nên tôi cho em thêm ba ngày, ba ngày này, em suy nghĩ thật kỹ, nếu em ở lại, tôi sẽ đối xử với em như lúc đầu, nếu em không ở lại, sau này chân trời góc biển, đến già cũng không cần gặp lại nhau.”
Đúng vậy, anh có tôn nghiêm, ngoại trừ Lãnh Nhược Băng, anh sẽ không vì bất cứ người phụ nữ nào, van xin đau khổ như vậy, không muốn sống như vậy. Vốn dĩ Tây Lăng Vi là thiên nga tự nguyện bay xuống lòng hồ của anh, cô ở lại, anh trân trọng, cô không ở lại, anh vẫn cho cô cả bầu trời.
Nói rồi, Tư Không Ngư xoay người đến phòng sách, lấy ra một chiếc hộp gỗ hình vuông tinh xảo, bên trong đặt bông hoa mộc miên Tây Lăng Vi đưa cho anh ngày hôm đó, vì anh dày công xử lý, nên đóa hoa này mặc dù đã mất nước nhưng vẫn rực rỡ xinh đẹp như cũ.
Giây phút nhìn đóa hoa này, từng câu chuyện cũ quét qua đầu, anh có chút xúc động muốn khóc.
Anh cô đơn như thế, ai đến an ủi anh?

Bình luận (0)

Để lại bình luận