Chương 1114

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1114

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thất vọng với Tây Lăng Vi, điều này càng khiến cho Tư Không Ngự nhớ Lãnh Nhược Băng và Hinh Nhã hơn, sau một hồi im lặng, anh để hộp gỗ vuông trong tay xuống, cầm điện thoại lên muốn gọi cho Lãnh Nhược Băng, nỗi nhớ của anh nồng hậu như biển vậy, muốn thấy khuôn mặt vui vẻ của bọn họ, nghe được giọng nói của bọn họ.
Chỉ là sau khi bấm dãy số ra, anh mới chợt nghĩ đến, lúc này ở Long Thành vừa mới sáng sớm, chắc hẳn bọn họ đang chìm sâu trong giấc mộng.
Ngón tay thon dài quyến luyến đặt trên số điện thoại, cuối cùng anh thở dài một hơi thật sâu, ném điện thoại lên bàn, tựa vào ghế làm việc lớn nhắm hai mắt lại. Thật sự muốn đêm nay mau chóng trôi qua.
Lúc gần sáng, anh mở mắt sau giấc ngủ ngắn, mắt phượng tuấn tú hẹp dài, hơi ửng đỏ trong ánh ban mai, Thương Lang đang đứng trước mặt của anh, yên lặng chờ đợi.
Tư Không Ngự xoa nhẹ ấn đường: “Có chuyện gì sao?”
Thương Lang muốn nói lại thôi: “Chưởng giáo, phu nhân cô ấy… Sáng sớm cô ấy rời khỏi thần điện, nói là trở về hoàng cung.”
Tư Không Ngự dừng một chút, sau đó anh thốt ra một câu không cảm xúc: “Nghe theo cô ấy đi.”
Thương Lang suy nghĩ một chút,vẫn nên lên tiếng lần nữa: “Chưởng giáo, nếu phu nhân đau lòng như vậy, hay là cho Tây Lăng Thiến Tuyết một con đường sống?”
Tư Không Ngự đột nhiên ngước mắt, ánh mắt sắc như kiếm bắn về phía Thương Lang: “Là phu nhân chưởng giáo, không tuân thủ bổn phận, giúp tôi phát triển công việc, lại còn khóc sướt mướt, cản trở quyết định của tôi, tôi không trừng phạt cô ấy đã là khoan dung lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn vì tâm trạng của cô ấy mà làm xáo trộn quyết định quan trọng sao?”
Ánh mắt của Tư Không Ngự áp sát Thương Lang từng chút một: “Tây Lăng Thiến Tuyết ban đầu dám trù tính, để cho truyền thông chặn đường tôi, bây giờ lại dám tính toán trèo lên giường tôi, nếu tôi còn giữ cô ta lại, vậy chẳng phải là đang ngầm giữ một thanh kiếm sau lưng sao?”
Thương Lang cúi đầu không nói gì, cho tới hiện tại Tư Không Ngự không cho phép người khác không nghe theo anh, trên đời này người phụ nữ không nghe theo lời anh chỉ có một, đó chính là Lãnh Nhược Băng. Tây Lăng Vi đương nhiên không có đãi ngộ như thế. Dĩ nhiên cho tới bây giờ Lãnh Nhược Băng cũng sẽ không giống như Tây Lăng Vi, tình cảm mỏng manh, đúng sai lẫn lộn, làm khó Tư Không Ngự.
Tư Không Ngự thở dài, đẩy hộp gỗ vuông nhỏ ra cạnh bàn: “Đi đi, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy tôi, ngoài ra giúp tôi chuẩn bị tờ đơn ly hôn, nếu ba ngày sau Tây Lăng vi vẫn chưa về, thì đem đơn ly hôn và hộp gỗ này cùng đưa đến trước mặt cô.”
“Vâng.” Thương Lang cúi người nhận lệnh, ra khỏi phòng sách.
Thư phòng lớn như vậy, chỉ còn lại một mình anh, Tư Không Ngự lại cảm thấy cô đơn nườm nượp kéo đến, muốn tìm chút công việc làm, nhưng mà ngay cả một tờ văn kiện anh cũng không nhìn nổi, vì vậy anh lại cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Lãnh Nhược Băng.
Hôm nay là ngày Nam Cung Dạ quyết định cho Lãnh Nhược Băng một bất ngờ, anh chuẩn bị dẫn cô và Hinh Nhã đi ngôi nhà hạnh phúc mà anh đã xây xong từ lâu.
Dọc theo đường đi, Nam Cung Dạ thần bí khó đoán, bởi vì gần đây anh hết rất bất thường, Lãnh Nhược Băng hờ hững với tất cả biểu hiện của anh, dường như đã quen với toàn bộ cử chỉ không bình thường của anh, cô cũng dửng dưng trước điều ngạc nhiên mà anh nói.
Nhưng khi cô thật sự được Nam Cung Dạ dẫn vào Sơn Thủy Nhân Gia, thấy được căn nhà do chính tay cô thiết kế chân thật đứng sừng sững trước mặt cô, cô kinh ngạc mở to miệng, cô không ngờ tới, lúc đầu hai người cãi nhau quyết liệt, sau khi trải qua quá nhiều thị phi, anh vẫn còn nhớ mơ ước nhỏ nhoi đó của cô.
Nam Cung Dạ một tay ôm Hinh Nhã, cúi đầu nhìn biểu cảm vừa vui mừng vừa ngạc nhiên của người phụ nữ, không khỏi cười tự hào, môi mỏng kề bên tai cô: “Em muốn một căn nhà đầm ấm, anh vẫn nhớ.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận