Chương 1118

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1118

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngắt điện thoại, trái tim Lãnh Nhược Băng lại chìm vào biển sâu lần nữa, cô hy vọng Tư Không Ngự hạnh phúc, không mong muốn bởi vì cô mà gây ra một chút phiền toái nào cho anh, nhưng mà bây giờ tình cảm của anh và Tây Lăng Vi đã đi đến tan vỡ, dường như vẫn là do cô.
Rốt cuộc phải làm sao?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô không kiềm chế được, lại gọi điện thoại cho Tư Không Ngự: “Tư Không Ngự, để giữ lại một phần hạnh phúc, anh lùi một bước không được sao?”
Tư Không Ngự cau mày, chuyện này vốn không muốn để cô biết, nhưng nếu cô biết, anh cũng sẽ không giấu giếm: “Em biết tính khí của anh, trong chuyện này không thể nào nhượng bộ.”
Lãnh Nhược Băng khẽ thở dài một cái: “Anh như thế sẽ khiến cho em cảm thấy rất áy náy, em tự cảm thấy có lỗi.”
So với sự nặng nề của Lãnh Nhược Băng, Tư Không Ngự tỏ ra thoải mái hơn nhiều: “Đừng ngốc nữa, việc này có liên quan gì đến em, coi như Tây Lăng Thiến Tuyết chưa từng ngấm ngầm mưu tính em, chỉ dựa vào việc cô ta dám mưu kế bắt nạt phu nhân chưởng giáo, anh cũng không tha cho cô ta, A Vi sẵn lòng nuốt xuống nỗi nhục này, nhưng anh thì không thể.”

Lãnh Nhược Băng không nói, đúng vậy, người đàn ông như Tư Không Ngự, làm sao có thể nhịn được khi vợ bị sỉ nhục chứ?”
Trong từng câu chữ của Tư Không Ngự đầy ắp sự thất vọng với Tây Lăng Vi: “Cô ấy cãi nhau với anh như thế, cũng để cho anh nhìn rõ một chuyện, cô ấy thật sự không hợp với anh, cả một đất nước được giữ trong tim anh, không có thời gian đi dành những suy nghĩ yếu đuối của con gái, cô ấy không thể đi theo bước chân của anh, vậy thì đi đi.”
Đúng vậy, một đế vương giữ thiên hạ trong tim, làm gì có nhiều thời gian dỗ dành phụ nữ như thế. Quyết đoán sát phạt vốn dĩ là bản chất của bậc đế vương, phụ nữ ở giữa khóc lóc cản trở, quả thực khiến cho trái tim người ta mệt mỏi.
Lãnh Nhược Băng vốn dĩ muốn cố gắng thuyết phục anh ta nhượng bộ với Tây Lăng Vi: “Nếu bây giờ người khóc lóc cản trở quyết định của anh là em, anh sẽ nhượng bộ sao?” Cô muốn nói, nếu như anh có thể nhượng bộ với cô, vậy thì anh cũng có thể nhượng bộ Tây Lăng Vi, đó là vợ của anh ấy.
Tư Không Ngự bất đắc dĩ cười: “Nhược Băng, cái ‘Nếu như’ này của em mãi mãi không thể nào xảy ra, bởi vì em sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, ngoại trừ việc em không chịu yêu anh, từ trước đến nay sẽ không cản trở bước chân của anh.”
Đúng vậy, cô sẽ không bao giờ, bởi vì trái tim cô không rộng lượng nhu hòa giống như Tây Lăng Vi.

Lãnh Nhược Băng thở thật dài: “Tư Không Ngự, tìm được một người phụ nữ yêu mình sâu đậm không dễ dàng, coi như trong chuyện này anh không muốn nhượng bộ, vậy cũng hãy đón cô ấy về đi, có được không?”
Tư Không Ngự cũng thở dài: “Nhược Băng, những năm này, anh theo đuổi em, đã dùng hết tất cả hơi sức, không muốn theo đuổi bất kỳ ai nữa.”
Đúng vậy, anh không theo đuổi nổi bất cứ ai nưa. Ban đầu lựa chọn Tây Lăng Vi, cũng là do cô ấy chịu yên lặng chờ đợi bên cạnh anh, anh bằng lòng hưởng thụ phần hạnh phúc yên bình kia, nhưng mà hiện tại cô ấy đột nhiên không yên lặng nữa, anh ngoại trừ buông tay thì không còn lựa chọn khác.
Lãnh Nhược Băng im lặng thật lâu, cuối cùng không cam tâm để bọn họ kết thúc như vậy: “Tư Không Ngự, anh nói cho em biết, anh yêu cô ấy không?”
Tư Không Ngự yên lặng rất lâu, rất lâu, lâu đến dường như chính anh cũng quên đi thời gian. Anh đang nghiêm túc suy nghĩ, anh yêu Tây Lăng Vi sao?
Anh nhớ tới từng li từng tí sau khi bọn họ ở bên nhau, sự dịu dàng của cô, quan tâm của cô, cho anh hạnh phúc và ấm áp chưa từng được hưởng thụ. Không biết bắt đầu từ khi nào, anh mong muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cô, muốn ăn cơm cô làm, muốn uống canh cô nấu, muốn mỗi ngày cô nằm trong ngực anh chìm vào giấc ngủ…

Bình luận (0)

Để lại bình luận