Chương 112

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 112

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngày Trở Về và Kế Hoạch Bất Ngờ
Trứu Trứu phùng má lên, khuôn mặt mũm mĩm hồng hào ra sức biện luận: “Nhưng mà con muốn bay cơ.”
“Vậy thì ba mẹ sẽ mang con đi du lịch, lúc đó con lại có thể bay được rồi.” Gia Ngộ dỗ dành.
“Nhưng ba ba bận lắm mà.” Trứu Trứu tỏ vẻ hận sắt không thể thành thép nhìn mẹ, “Mẹ à, người lại sẽ muốn thông cảm cho ba ba mệt mỏi cho mà xem.”
“…” Gia Ngộ hít sâu một hơi, nhịn xuống cơn bực bội liền quyết định quay lại vấn đề ban đầu: “Lát nữa nhìn thấy ba ba, phải nói gì nào, lặp lại một lần nữa cho mẹ nghe xem.”
Trứu Trứu rầu rĩ đáp: “Hoan… nghênh… ba ba…”
“Lấy lại tinh thần nào!” Gia Ngộ nghiêm giọng.
Trứu Trứu lập tức ưỡn thẳng lưng lên, nói từng chữ từng chữ một rõ ràng rành mạch. “Hoan nghênh ba ba trở về ạ!” “Trứu Trứu và mẹ ở đây chúc ba ba năm mới vui vẻ ạ!”
Mục Phách trở thành một điểm sáng tin tức tựa như là một sự kiện hoàn toàn tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên phải xảy ra vậy. Viện Viện lại giống như một tay săn tin tức chuyên nghiệp thực thụ trong cái vòng luẩn quẩn này, bất kỳ tin tức nào cô nàng cũng đều có thể moi móc ra được.
Cô hỏi Gia Ngộ: “Này, cậu có cảm thấy Mục Phách nhà cậu bây giờ không giống như trước kia nữa không?”
Gia Ngộ cứ ngỡ đã có chuyện gì đó xảy ra, nhất thời lo lắng hỏi lại: “Anh ấy làm sao cơ?”
“Chính là rất có khí chất ấy!” Viện Viện y như một fan cuồng chính hiệu của Mục Phách vậy, “Đi ra ngoài bây giờ ai mà không biết Mục Phách nhà cậu chứ? Ngay cả ông anh họ trời đánh của tớ cũng phải khen anh ấy lợi hại nữa là!”
Những lời khen ngợi như thế này Gia Ngộ gần đây nghe được ngày càng nhiều hơn. “Lúc trước, tớ đã nói Mục Phách rất có triển vọng rồi mà, là mọi người không chịu tin thôi ^-^”
“Ai nha, đừng có oan uổng tớ nhé, tớ đây không phải là không tin đâu nhé!” Viện Viện vội vàng phản bác.
Gia Ngộ buồn cười trêu chọc: “Tớ còn nhớ rõ như in cái lúc cậu mới biết anh ấy đấy, còn cảm thấy anh ấy chẳng có cái gì trong tay cả, rồi lại cảm thấy khó hiểu tại sao tớ lại coi trọng anh ấy như vậy nữa cơ.”
“Tại khi đó tớ chưa được gặp mặt Mục Phách nhà cậu chứ sao nữa, nếu như sớm gặp được anh ấy rồi ấy à, khẳng định tớ sẽ đứng chung một chiến tuyến với cậu luôn!” Viện Viện chống chế.
“Ý cậu là anh ấy đẹp trai đúng không?” Gia Ngộ cố tình hỏi xoáy.
“Tớ nào có dung tục như vậy chứ, cái chính là phải xem khí chất kìa, khí chất tốt thì tự khắc sẽ tốt thôi.” Viện Viện lảng tránh.
Gia Ngộ mới lười nghe mấy chuyện ma quỷ nhảm nhí của cô nàng, nàng liền buông tiếng thở dài thườn thượt: “Gần đây, Mục Phách bận quá không biết có thể dành thời gian cùng tớ và Trứu Trứu về Nam Thủy Trấn một chuyến không đây?”
“Chắc chắn là có thể rồi. Tớ nghe nói này: Chú Văn muốn lấn sân sang lĩnh vực hàng không: mở hãng hàng không giá rẻ ấy, cũng đã lên kế hoạch từ lâu lắm rồi mà bây giờ Mục Phách nhà cậu mới giành được giấy phép đấy, cho nên chắc chắn hắn sẽ được nghỉ ngơi một thời gian rồi, dù sao cũng là công thần lớn lao kia mà.” Viện Viện tiết lộ thông tin nội bộ.
“Có thật không vậy?” Gia Ngộ bán tín bán nghi.
“Đương nhiên là sự thật rồi, Viện Viện tớ là ai chứ, không có chuyện gì có thể qua mắt được lỗ tai của tớ đâu @@” Viện Viện tự tin khoe khoang.
“Sao cái gì cậu cũng biết được vậy?” Gia Ngộ thắc mắc. Đó là bởi vì những chuyện công việc này, Gia Ngộ sẽ không bao giờ hỏi Mục Phách cả, nếu không thì cô chắc chắn sẽ còn biết tường tận hơn cả Viện Viện nữa kia.
Viện Viện trả lời một cách tùy tiện: “Chắc tại tớ có một ông anh họ không ra gì đi. Hắn mỗi ngày đều buôn chuyện trên trời dưới đất, khiến cho lỗ tai của tớ cũng dài ra thêm mấy phân rồi đây này…”
“Những lời này mà để cho ông cụ nhà cậu nghe thấy được ấy à, thế nào cũng sẽ mắng cho cậu một trận tơi bời hoa lá cho mà xem.” Gia Ngộ trêu chọc.
“Tớ mới không sợ đâu nhé.” Lỗ tai Viện Viện khẽ nhúc nhích, nghe được tiếng chân đi dép lê loẹt xoẹt trên sàn nhà, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, “Ai nha, con nuôi của tớ dậy rồi kìa!”
Gia Ngộ vừa quay đầu lại đã thấy Trứu Trứu mình mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh cứ thế mà nhào tới ôm chầm lấy cô: “Mẹ ơi!”
“Trứu Trứu thối này, không nhìn thấy mẹ nuôi của con đang ở đây sao?” Viện Viện giả vờ giận dỗi.
Trứu Trứu dụi đầu vào lòng Gia Ngộ, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ lim dim, giọng nói trầm trầm gọi một tiếng: “Mẹ nuôi.”
“Bây giờ mới ngoan chứ, lát nữa mẹ nuôi mua kẹo cho con ăn nhé.” Viện Viện dỗ dành.
Gia Ngộ trừng mắt nhìn cô bạn: “Để Trứu Trứu ăn ít kẹo thôi, ăn nhiều sau này dễ bị sâu răng lắm đấy.” Trứu Trứu vừa mới đón sinh nhật lần thứ ba xong, đang ở đúng cái độ tuổi thích ăn kẹo nhất. Mục Phách liền quy định mỗi ngày chỉ cho bé ăn đúng một cái kẹo mà thôi. Sáng nay bé đã ăn xong cái tiêu chuẩn định mức đó rồi, nếu có thêm kẹo nữa thì phải đợi đến ngày mai bé mới được ăn.
Viện Viện lại cố tình cổ vũ Trứu Trứu vượt rào: “Sợ cái gì chứ, Mục Phách sẽ không biết đâu mà lo.”
Trứu Trứu bất ngờ chen ngang vào: “Nói dối là không tốt đâu ạ!”
Gia Ngộ cố nén cười: “Con nghe được hết à?”

Bình luận

Để lại bình luận