Chương 112

“Đó là vinh hạnh của tôi.”

Tiêu Minh cũng không trao đổi mấy câu, cầm hai ly rượu đưa cho hai người rồi kiếm cớ rời đi chào hỏi những người khác.

Diệp Chi lúc này cũng hiểu ra, cho dù không có người họ Tiền, thì Tiêu Minh vẫn sẽ tìm những người khác, mà anh cũng không thực sự chọn lựa chọn, vị biên kịch trước mặt này đã 40 tuổi, có thể thấy được Tiêu Minh trước nay đều không thèm để cô vào mắt.

Cô chưa từng bị đối xử như thế này, khi đối phương mời rượu nói một đống lời dụ dỗ cô uống, Diệp Chi đột nhiên mở miệng: “Tôi vừa bị chó cắn trên đường đến đây, còn chưa kịp tiêm vắc xin phòng bệnh chó dại.”

Đoán chừng đây có lẽ là lần đầu tiên nghe thấy lời cự tuyệt như vậy, người đàn ông không thể phân biệt được lời cô nói là thật hay giả, ông ta sững sờ tại chỗ.

—-

Tiêu Minh đã uống rất nhiều rượu, mặt mày đỏ bừng, lúc tàn tiệc còn có sức lực quở trách Diệp Chi hồi lâu. Một lúc sau, có lẽ là chóng mặt quá nên anh ta mới trở về ngủ.

Diệp Chi cũng uống một chút rượu, ở trước mặt bị Tiêu Minh mắng lâu như vậy đều không nói một lời, hiện tại yên tĩnh lại có ngàn vạn lời muốn nói.

Cô bấm số của Diệp Nam Phong, nghe thấy giọng nói quen thuộc hỏi thăm mình, chóp mũi Diệp Chi chua xót, nhỏ giọng gọi: “Anh hai….”

Diệp Nam Phong lại lần nữa sửa cho đúng: “Gọi tên, em lại quên rồi?”

Anh ấy đã sửa cho cô rất nhiều lần.

Diệp Chi trề môi, đột nhiên nghẹn ngào: “Anh hai, anh không cần em nữa à?”

Nếu không thì sao không cho cô gọi anh hai chứ?

Diệp Nam Phong nghe ra được cô đã say: “Em về nhà rồi à?”

Diệp Chi gật đầu: “Ừm.” Rồi lại lắc đầu: “Không đúng, em chưa về nhà, anh hai, em muốn về nhà….”

Đầu bên kia điện thoại của Diệp Nam Phong hình như có tiếng gió thổi, anh vừa di chuyển vừa trấn an cô: “Em đứng yên ở đó đừng đi lung tung, anh tới đón em.”

Vẻ mặt Diệp Chi lập tức giãn ra: “Được ạ.”

Cô cúp điện thoại, ngã đầu xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, dường như chỉ một cái chớp mắt đã nhìn thấy Diệp Nam Phong xuất hiện ở trước mắt mình.

Anh đặt tay lên trán Diệp Chi, hỏi: “Có khó chịu không?”

“Vẫn ổn.”

Diệp Chi thật ra không uống quá nhiều, chỉ một chút rượu thôi cũng có thể dễ dàng làm cô say, giờ phút này cô gần như đã tỉnh táo, đầu óc vô cùng minh mẫn, cô xác định rằng mình không còn muốn ở lại nơi này nữa.

Cô nói: “Anh hai, anh có thể mang em về nhà được không?”

“Anh….”

Diệp Nam Phong vừa định nói đã bị Diệp Chi ngắt lời: “Không được nói điều kiện với em.”

Sắc mặt cô vẫn còn ửng đỏ vì rượu, đôi mắt không còn vẻ sáng ngời như thường ngày mà chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Diệp Nam Phong ôm cô vào trong xe, đặt cô ngồi ở ghế sau, nhưng Diệp Chi lại ôm lấy cổ anh không chịu buông ra.

Hai người dựa vào gần nhau, cho nên lời nói thầm của cô đã bị anh nghe thấy: “Hôm nay Tiêu Minh giới thiệu em cho một người đàn ông đã ly hôn hơn 40 tuổi, em thà chấp nhận anh còn hơn.”

Diệp Nam Phong kéo tay cô ra, hai mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi mắt của bác sĩ luôn tràn ngập sự phán xét, màn đêm bao phủ lấy con người đen nhánh của anh, tối tăm và u ám.

Anh hỏi Diệp Chi: “Em nói cái gì?”

Diệp Chi lắc đầu: “Cho dù không có người họ Tiền, thì cũng có người họ Tiên, họ Hầu, họ Lý, nhất định phải có một người. Những người đó, còn không bằng anh.”

Cách so sánh này nghe qua giống như xúc phạm hơn, nhưng Diệp Chi lúc này đang không tỉnh táo, cô cũng không có ý này. Diệp Nam Phong đè nén cơn tức giận trong lòng đối với Tiêu Minh, yên lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.

Diệp Chi nắm lấy mép áo của anh và nói: “Nếu thật sự chỉ có ở bên cạnh anh hai mới có thể về nhà, thì cũng được.”

Lông mày của Diệp Nam Phong vào khoảnh khắc này đột nhiên thả lỏng.

Anh buộc Diệp Chi không có lựa chọn, anh biết cuối cùng thì cô sẽ thỏa hiệp. Cho dù không xuất phát từ trái tim cô thì cũng không sao, vào thời điểm này, anh cảm giác có chút không chân thật.

Bình luận

Để lại bình luận